Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 110: Thời Tiết Bây Giờ Thật Đẹp


trướctiếp

Khách sạn Quốc tế.

Tất cả mọi người nhìn về phía Văn Tư Tư, chờ xem cô ta trả lời thế nào.

Cô ta mỉm cười, mặt mày cong cong, “An An, cậu không cần khiêm tốn, nhanh đi lên đi.”

Văn Tư Tư này là có ý gì, bọn họ đã nói bản thân không biết đàn rồi, lại vẫn cứ cắn không tha.

Lê An An: “Văn Tư Tư, tôi nói không là không, dù cô nói thế nào cũng không biết dùng.”

Cho dù vậy, cô ta dựa vào cái gì để mình đàn cho cô ta.

Trên mặt Văn Tư Tư hiện lên vẻ mất mác, vẫn tươi cười như cũ, nói: “Như vậy đi, là mình quá miễn cưỡng rồi.”

Văn Sương nhân cơ hội, an ủi: “Tư Tư, con đừng buồn, không phải còn có Khuynh Thành là bạn của con sao? Mẹ nhớ rõ cô ấy biết rất nhiều loại đàn.”

Văn Tư Tư vừa nghe xong, trên mặt xuất hiện một tia vui sướng, nhấc làn váy tới chuẩn bị đi tới bên Mặc Khuynh Thành.

“Tư Tư, em đừng đi qua.” Tô Thụy lo lắng nói.

Không biết vì sao, anh ta cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Nhưng cứ đi như vậy sao được.

Văn Tư Tư nói: “Anh Thụy, Khuynh Thành là bạn của em, không có việc gì đâu.”

Người không biết chân tướng sẽ cho rằng Tô Thụy chỉ là quá lo lắng cho Văn Tư Tư, người hiểu rõ chuyện mới có hứng thú nhìn về phía hai người.

Mặc Khuynh Thành thờ ơ nhìn Văn Tư Tư từng bước từng bước đến gần mình, dây dưa một hồi, cuối cùng vẫn là nhằm vào mình?

Văn Tư Tư dừng lại ở khoảng cách xa, không biết là quá mức kích động hay vẫn là khẩn trương, hai tay cô ta gắt gao túm mép váy.

“Khuynh Thành, mình rất vui vì cậu tới tham dự tiệc đính hôn của mình cùng với anh Thụy.”

“Là sao?”

“Đúng vậy, cậu là người bạn đầu tiên của mình ở trung học, tuy từng xảy ra nhiều mâu thuẫn, nhưng hiện tại đều đã qua rồi, mình hi vọng có thể được cậu chúc phúc.”

Mặc Khuynh Thành đột nhiên cười, “Tôi chúc hai người đầu bạc đến già, bên nhau cả đời, con cháu đầy nhà.”

Từ cuối cùng cố gắng tăng thêm âm, ý ở ngoài lời như vậy khiến cho thân thể Văn Tư Tư cứng đờ.

Cô biết rõ sự thật?

Không, người kia đã nói với cô ta, chuyện xảy ra đêm đó sẽ không có người nào biết được, Văn Tư Tư, mày phải bình tĩnh.

Đều nói hiểu mình nhất chính là kẻ thù, đúng như vậy, tuy bản thân không phải con giun trong bụng Văn Tư Tư, nhưng nhìn cảm xúc cô ta dao động thì bản thân vẫn có thể cảm giác được rồi.

Quả nhiên, đứa bé này không phải của Tô Thụy.

Thu liễm suy nghĩ lại, nhìn về hướng Lê An An ý bảo đưa đồ.

Lê An An thần sắc cổ quái lấy ra một hộp lễ vật trong túi ra.

Mặc Khuynh Thành: “Văn Tư Tư, đây là lễ vật cho tiệc đính hôn của cô.”

Văn Tư Tư giật mình ngây ngốc nhìn hộp quà nhỏ trên tay, cô ta căn bản không nghĩ đến Mặc Khuynh Thành sẽ chuẩn bị lễ vật tặng mình.

Văn Sương nhìn hộp quà bọc keo kiệt kia, như là tìm được nhược điểm của Mặc Khuynh Thành, bước nhanh đến trước mặt Văn Tư Tư, trong mắt mang theo trào phúng.

“Tư Tư, con còn không mau mở ra xem xem, nghe nói Mặc gia là thương nhân, lễ vật khẳng định sẽ rất quý.”

“...”

Lê An An yên lặng nâng trán, đương nhiên là quý rồi, còn là phi thường quý giá.

Văn Tư Tư có chút do dự, đồ bên trong hộp này hình như không nhỏ, nhưng ai mà biết bên trong là đồ không tốt gì.

Tại lúc cô ta nghĩ làm thế nào không để cho Văn Sương mở hộp quà đó ở trước mặt mọi người, hộp quà trong tay nháy mắt bị bà ta cướp đi.

Vẻ mặt Văn Sương không hờn giận, so với ốc sên vẫn lề mề hơn, “Tư Tư, tất cả mọi người đang chờ, mẹ giúp con bóc vậy.”

Văn Tư Tư lại vẫn chưa kịp ngăn cản, lễ vật thần tốc liền bị mở ra, nhìn thứ đồ ở bên trong, mặt nháy mắt liền đỏ lên.

“A...”

Văn Sương cũng không nghĩ tới Mặc Khuynh Thành sẽ quang minh chính đại đưa đến mấy thứ đồ này.

Cái hộp nhỏ rớt trên mặt đất, rơi ra một đống Durex đầy đủ sắc màu, đây chưa tính gì, còn có mấy sợi dây thừng trên nội y, dán đầy kim cương, theo ngọn đèn chiếu xuống lóe ra ánh sáng chói mắt, thứ đồ bình thường duy nhất chính là đôi gấu bông kia, nhưng Văn Tư Tư vẫn thấy có chỗ không đúng.

Trên tay đôi gấu bông thực chất cầm trái tim lại bị đổi thành chuông đồng hồ, giống chuông đồng hồ chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, Mặc Khuynh Thành đây không phải là nguyền rủa bọn họ chết sớm sao.

Khác với mọi người cố nén chấn kinh với những thứ này, bọn người Cam Triết phản ứng lớn hơn rất nhiều.

Bọn họ nhìn về phía Lê An An, cho dù cô có cúi đầu, che mặt, cũng không ngăn cản được ánh mắt của bọn họ nhìn về cô.

Lễ vật như vậy mà không nói trước cho bọn họ, nhớ lại từ lúc tiến vào khách sạn đến giờ, cô vẫn không tiết lộ chút nào.

Lê An An cười hắc hắc, không tiếng động chỉ về phía Mặc Khuynh Thành, lại chỉ chỉ vào miệng mình, làm động tác kéo khóa.

Cô cũng không phải cố ý, hôm nay vội vàng về nhà xong, liền một mực chuẩn bị những thứ này, đừng hỏi trong lúc này y làm sao đột nhiên lóe sáng như vậy, kia đúng là bản thân có dán lên một viên, về phần tại sao không phải thật sự, thật xin lỗi, chủ tịch Mao không thích bọn người Văn Tư Tư, không đồng ý xuất ra.

Mọi người ở đây có cảm thấy có chút ngại ngừng che hai mắt, có người lại quang minh chính đại nhìn.

“Công tử thật mạnh mẽ.”

“Công tử thật uy vũ.”

“Công tử tuyệt quá, thật sự là càng ngày càng thích rồi!”

Người xung quanh thể hiện ra trái tim thiếu nữ, có lẽ chuyện gì liên quan tới Mặc Khuynh Thành, đối với bọn họ mà nói, đều là đúng.

Văn Sương thẹn quá thành giận, quát: “Mặc Khuynh Thành, sao cô lại đưa mấy thứ đồ chơi này vậy!”

Mặc Khuynh Thành vô tội nói: “Những thứ này làm sao, chẳng lẽ các người không cần?”

“...” Bọn họ có dùng, chỉ là không có quang minh chính đại lấy ra như vậy.

Mặc Khuynh Thành: “Thấy biểu cảm của các người khẳng định biết dùng, một khi đã như vậy, tôi đưa đồ thực dụng như vậy, các người nên cảm ơn tôi mới phải.”

Văn Tư Tư nhìn Văn Sương không ngừng lên xuống, lại không nói nổi lời nào, a, ngu xuấn.

Bên má cô ta đỏ bừng lên, nói: “Khuynh Thành, cậu không nói sớm để bọn mình không mở ra trước mặt mọi người, dù sao cũng có chút...”

Cô ta muốn nói lại thôi, mọi người ở đây đều hiểu ý của cô ta.

Đáng tiếc Mặc Khuynh Thành lại là không hiểu, “Có chút gì, tôi cảm thấy rất tốt, chẳng lẽ cô không thích, tôi liền lấy lại vậy.”

“Khuynh Thành, không cần, bọn mình cực kì thích.”

Tô Thụy đều nhìn rõ mọi chuyện xảy ra ở đây, vội vàng phân phó cho người nhặt đồ lại.

“Tôi cũng hiểu được các người sẽ cực kì thích.”

Văn Tư Tư tươi cười nói, “Đúng, bọn mình cực kì thích, cảm ơn cậu Khuynh Thành đã chuẩn bị tỉ mỉ như vậy.”

“Không cần khách khí.” Dù sao cô cũng chỉ mất mấy tờ chủ tịch Mao.

Văn Tư Tư còn nói: “Mình còn cho rằng Khuynh Thành khẳng định sẽ không đồng ý đàn cho mình một bản, nhưng mà thấy cậu dụng tâm chuẩn bị lễ vật như vậy, chút thỉnh cầu của mình cậu sẽ không cự tuyệt đâu nhỉ?”

Lại tới nữa!

Bọn người Lê An An cảnh giác nhìn trên mặt Văn Tư Tư treo một nụ cười.

Mặc Khuynh Thành lui về phía sau một bước, Văn Tư Tư lại trực tiếp bắt lấy tay cô.

“Khuynh Thành, mình thật sự dự đoán được lời chúc phúc của cậu, mình, a!”

“Tư Tư!”

“Khuynh Thành!”

Trong mắt Mặc Khuynh Thành hiện lên vẻ thất vọng, sao Văn Tư Tư luôn luôn dùng chiêu này.

Cô ôm lấy eo Văn Tư Tư, dưới chân xoay một bước, cuối cùng an ổn không có ngã sấp xuống.

Tô Thụy trực tiếp tiến lên đẩy Mặc Khuynh Thành ra, cẩn thận kiểm tra Văn Tư Tư có đụng vào đâu hay không.

“Tư Tư, em không sao chứ?”

Sắc mặt Văn Sương có chút tái nhợt, quát lớn: “Mặc Khuynh Thành, cô muốn làm gì, trước hại chết một đứa, bây giờ còn muốn hại thêm người nữa sao!”

Mọi người ở đây đều thiếu kiên nhẫn.

“Này, dì kia, đừng có trợn mắt nói lời bịa đặt, trước video quan sát cũng đã đăng lên, cực kì rõ ràng cho thấy chính Văn Tư Tư dùng đứa bé, hãm hại công tử!”

“Đúng vậy, công tử chúng tôi thiện lương như vậy, các người liền nói xấu, thế nào, không xem xem công tử chúng tôi là ai, có tin bọn tôi một ngụm nước bọt liền dìm chết các người hay không!”

“Lão yêu bà, già rồi ánh mắt cũng không tốt thì đến gặp bác sĩ đi, xuất hiện càng thêm xấu hổ!”

Mặc Khuynh Thành dơ tay áp chế âm thanh lại, nói: “Bác gái, tôi không biết sao bác lại cho rằng như thế, nhưng mà sự thật chính là sự thật, huống hồ vừa rồi là tôi đỡ Văn Tư Tư.”

Văn Sương hắng giọng nói: “Hiện tại Tư Tư không có chuyện gì, cô đương nhiên là nói như vậy, thế nào, có gan làm không có gan thừa nhận sao!”



Mặc Khuynh Thành trực tiếp không nói lời nào, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Văn Tư Tư một cái.

Thật sự là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, có người mẹ như vậy, bạn gái như vậy, Tô Thụy có thể trưởng thành như vậy thật không dễ dàng gì.

Khuôn mặt Văn Tư Tư trắng bệch dưới cái nhìn kia của Mặc Khuynh Thành, càng thêm trắng xanh.

Cô ta nói: “Mẹ, chuyện này không liên quan đến Khuynh Thành, là con giẫm lên váy của cậu ấy.”

Văn Sương nói: “Tư Tư, bọn ta giúp con, con thế nào lại vẫn giải thích giúp cô ta, Thụy nhi, con còn không giúp Tư Tư lấy lại công đạo!”

Tô Thụy ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, sau đó nói: “Khuynh Thành, có phải cô đẩy hay không?”

Mặc Khuynh Thành không có trả lời, chỉ là lạnh lùng nhìn anh ta một cái.

Tô Thụy: “Mẹ, bỏ đi.”

“Bỏ đi? Cái này sao có thể thôi!”

Giọng Tô Lệ uy nghiêm vang lên, “Văn Sương, đừng náo!”

Văn Sương vừa nghe xong, cưỡng chế lửa giận trong lòng, khó khăn gật đầu.

Tô Lệ nói: “Trò cười xảy ra vừa rồi thật sự là xấu hổ, yến hội đã bắt đầu rồi.”

Tất cả mọi người đều tự tìm đối tượng nói chuyện phiếm, đám người Tô Ngạo cũng nhao nhao tản ra, chỉ có Văn Sương lúc rời đi, hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Khuynh Thành một cái.

Mặc Dận lạnh lùng nói: “Cục cưng, em không cần để anh giải thích một chút sao?”

“Hồi hộp!”

Mặc Khuynh Thành cười mỉa, “Thân ái, anh xem, thời tiết bây giờ thật đẹp.”

Đám người Lê An An trộm nén cười lên, cô cũng có ngày hôm nay.

Nhưng mà Mặc Dận cũng không bị tiếng thân ái kia làm cho quên được sự tình vừa rồi.

Anh ôm lấy eo của Mặc Khuynh Thành, thầm nói: “Cục cưng, giờ là buổi tối.”

“Ha ha, ai nói buổi tối không có thời tiết tốt.”

“Nói bậy.”

“Thế nào, anh không thích?”

“Thích.”

“Sao lại không được.”

“Bốp.”

MD!

Đám người Lê An An ngay từ đầu đã bị xìu, tại lúc nghe thấy tiếng vang dội lên, không chút khách khí nở nụ cười.

Mặc Khuynh Thành xoa xoa mông của mình, hai mắt trừng lớn, “Mặc Dận, anh dám đánh em!”

Mặc Dận đem sợi tóc rơi trên trán cô vén ra sau tai, nhàn nhạt nói: “Đây là tình thú, anh nghĩ em cũng biết.”

“...”

Anh vậy mà lấy chuyện vừa rồi để dùng với mình!

Trong lòng Mặc Dận thoải mái hơn rất nhiều kéo Mặc Khuynh Thành ngồi xuống bên cạnh Lê An An, “Mấy đứa để ý em ấy, anh đi lấy chút đồ.”

Tô Nhạc Thiên đứng dậy đi theo, “Tôi với anh cùng đi.”

Hai người hướng về phía bàn ăn.

Lê An An nhìn Mặc Khuynh Thành, vui sướng khi người gặp họa nói: “Khuynh Thành, cảm giác thế nào, có tình thú hay không?”

Tình thú con cậu đấy!

Mặc Khuynh Thành híp mắt lại, “An An, có phải cậu cũng muốn thử xem?”

Lê An An bất đắc dĩ nói: “Lão nương không có đàn ông, nếu không đã có thể thử xem, đáng tiếc, chỉ có thể nhìn cậu với anh cả Mặc hai người tình thú vậy.”

Mặc Khuynh Thành nhìn về phía bàn cơm Mặc Dận đang chọn đồ ăn, khóe miệng gợi lên tươi cười, nói ra mà nói lại khiến cho Lê An An cả kinh, “Yên tâm, vườn bách thú có rất nhiều, mình sẽ giúp cậu chọn lựa cẩn thận.”

“Khuynh Thành, cái đó, sao bọn họ còn chưa trở lại, mình đi xem thử.”

Lê An An trực tiếp rời khỏi, nói đùa, cô cũng không nghĩ muốn người với thú.

Khu nghỉ ngơi giờ chỉ còn lại hai người Tống Tiểu Bảo cùng với Mặc Khuynh Thành.

Tống Tiểu Bảo: “Khuynh Thành, cậu với anh cả Mặc ở bên nhau, hình như mình chưa có tặng lễ vật gì.”

Trên mặt Mặc Khuynh Thành tươi cười còn không tồn tại bao lâu liền cứng ngắc, vào loại thời điểm này lại nói lễ vật gì gì đó, cậu ta thật sự không phải cố ý?

“Cậu mới nhớ tới? Bọn mình cũng đã cho các cậu phúc lợi rồi, đáp lễ của các cậu cũng không thể quá nhỏ.”

Tống Tiểu Bảo có chút xoay không kịp, cô đưa phúc lợi khi nào?

Mặc Khuynh Thành nhắc nhở nói: “Mình cho các cậu đi chơi thành phố J lâu như vậy, tất cả chi tiêu đều là mình chịu.”

Miệng Tống Tiểu Bảo giật giật, đi chơi không phải là công lao của Cát Thiên sao, sao lại tính trên người cô rồi.

Mặc Khuynh Thành đương nhiên nói: “Tiểu Bảo, cậu cũng không nghĩ lại xem, nếu mình không nhận việc của đạo diễn Tôn, Cát Thiên sẽ không tới.

“Khách sạn, có phải do tớ giả quỷ dọa Cát Thiên chạy mất, bắt sống Chân Nghĩa?”

“...” Vâng nếu cậu không bắt Chân Nghĩa, ngày hôm sau Cát Thiên cũng sẽ không mang nhiều người như vậy đến cửa.

“Nếu không phải do bọn mình tân tân khổ khổ đánh bại người của Cát Thiên, sao có nhiều tiền bạc như vậy?”

“...Không sai.” Cái gì bọn mình, cậu một chút cũng không có ra tay!

Mặc Khuynh Thành đem toàn bộ thân thể tựa vào ghế sofa, thở dài một tiếng, “Mình lại động não xuất lực, cuối cùng còn dùng một khoản tiền lớn đưa mọi người đi du lịch, cho nên, mọi người nhất định phải hồi lễ thật lớn!”

“Biết rồi, mình đi nói cho bọn họ.”

Tống Tiểu Bảo đứng dậy, yên lặng đi đến bàn ăn, tục ngữ nói có phúc cùng hưởng, cũng không biết nếu nói cho Lê An An, cô ấy còn có tâm tư ăn mấy đồ ngon này không.

“Xin hỏi, cô là công tử?”

Mặc Khuynh Thành sửng sốt, nhìn hai người không biết xuất hiện bên cạnh mình từ khi nào.

“Hai người là?”

Nữ sinh mặc váy ngắn màu hồng nhạt thẹn thùng nói: “Chúng tôi là fan của người, người diễn công tử thật đẹp trai.”

“Cảm ơn.” Cô nhàn nhạt nói.

Một nữ sinh khác nói: “Công tử, chúng tôi có chuẩn bị kinh hỉ cho người, người theo chúng tôi đến chỗ này đi.”

“Được.”

Hai người vui sướng đi ở phía trước, vẫn còn không ngừng nói: “Công tử, là ở phía trước.”

Mặc Khuynh Thành nhìn bốn phía cầng ngày càng hẻo lánh, cảm thấy buồn cười, cô rất muốn biết hai người này muốn dẫn cô đến đâu.

“Đến rồi.”

Mặc Khuynh Thành cẩn thận đánh giá chỗ này, dây leo che khuất xung quanh, ánh đèn mờ ảo chỉ có thể thoang thoáng nhìn thấy có một dây đu ở hoa viên, mà mọi người ở yến hội tuyệt đối không nhìn được ở đây xảy ra cái gì.

Thật sự là nơi để làm chuyện xấu nha.

“Các người nói kinh hỉ hả?”

Nữ sinh áo trắng trào phúng nói: “Mặc Khuynh Thành, nào có kinh hỉ, thật không biết sao cô lại không hề đề phòng bọn tôi chút nào, rõ ràng là kẻ ngu ngốc mà.”

“Gia, cậu cần gì làm điều vô nghĩa với cô ta làm gì, nhanh giải quyết đi.”

“Trân, tôi nhàm chán mà, một mình như vậy, phái ra hai người chúng ta, thật sự là không biết trọng nhân tài.”

Trân lạnh lùng nói: “Gia, đây là nhiệm vụ.”

Gia không thú vị khoát tay, “Được rồi được rồi, chút nữa lại không chịu nổi vui đùa.”

“Bốp.”

Trong tay Gia vung đai lưng hồng nhạt ra, từ từ đi lên phía trước, “Mặc Khuynh Thành, ngày này năm sau là ngày giỗ của cô, yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ đặt lên người cô một đóa hoa cúc.”

Mặc Khuynh Thành bình tĩnh đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Gia cười nhạo, e là cô sợ tới mức chân mềm nhũn rồi, thôi, trực tiếp một chiêu giải quyết thôi.

“Bốp.”

“Oa?”

Gia nhìn đến Mặc Khuynh Thành vậy mà bắt được roi da của cô ta, lập tức thu hồi khinh thường, “Xem ra có chút thân thủ, cũng được, ít nhất là không quá nhàm chán.”

Mặc Khuynh Thành lạnh nhạt nói: “Đáng tiếc, thân thủ của cô, tôi còn chướng mắt.”

Trong mắt Gia xuất hiện một tia âm hiểm, “Vậy thì để tôi xem xem cô có thể tiếp tục tiếp chiêu của tôi được hay không?”

Nhanh chóng rút roi về, cổ tay không ngừng xoay xoay, một phen lại một phen đánh về phía Mặc Khuynh Thành.

Mặc Khuynh Thành thoải mái tránh thoát, từng bước từng bước tiếp cận Gia.

Trân ở một bên nhìn thấy Gia hoàn toàn bị ngăn chặn, lập tức rút dao găm, xông lên trước.

“Vút.”

“Đinh.”

Một tay Mặc Khuynh Thành túm roi da, một tay đem dao găm của Trân đánh rớt.

Mặt hai người trầm xuống, không nghĩ tới bọn họ vậy mà bất lợi rồi.

“Thế nào, các người hết chiêu rồi? Thế đến lượt tôi rồi.”

Hai người cảnh giác nhìn Mặc Khuynh Thành, lại không nghĩ muốn vẫn không có phòng trụ.

Hai tay Mặc Khuynh Thành đồng thời túm vào trong lòng, roi da vung lên, đem hai người buộc lại với nhau.

Cô có chút đáng tiếc nói: “Còn tưởng rằng thân thủ các người không tệ, không nghĩ tới lại đánh khiếm nhã như vậy.”

Trân: “Muốn đánh muốn giết cứ tự nhiên, không cần phải nói những lời không quan trọng này.”

Gia không ngừng động, phẫn hận nói: “Hôm nay tôi tính nhận tội, có bản lĩnh cô liền giết chúng tôi đi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!”

Mặc Khuynh Thành trầm tư nói: “Đã thế còn dám uy hiếp tôi, không thể không nói lá gan của cô thật sự rất lớn, khiến cho tôi phải cẩn thận suy nghĩ, là cho rán trước hay là cho vào chảo dầu, không được, như vậy quá ồn, nếu không, liền lóc thịt đi.”

Hai người sởn gai ốc nhìn Mặc Khuynh Thành nở nụ cười, sao cô có thể nói ra lời tàn nhẫn như vậy!

Mặc Khuynh Thành nhìn hai người không nói chuyện, bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra các người đều không thích như vậy, vậy hai người muốn chết như thế nào, nói nghe một chút.”

“...” Trực tiếp một nhát dao giải quyết có được không?

“Cục cưng, chơi đã không?”

Mặc Khuynh Thành thầm mắng một tiếng, cầm roi trong tay nhét vào tay Cam Triết, đi đến bên cạnh Mặc Dận, “Sao giờ mọi người mới tới?”

Mặc Dận nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi cô, “Đến đây một lúc rồi.”

Hai người bị trói giật mình nhìn Mặc Dận, Gia thậm chí nói: “Không thể nào, các người tới làm sao tôi không phát hiện ra được!”

Cam Triết châm biếm nói: “Để cho các người biết, không phải là phí công bọn tôi huấn luyện một năm sao.”

Tuy là không biết sao Mặc Khuynh Thành có thể luyện trong một năm thành thân thủ như vậy, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng, bọn họ trừ những ngày bình thường xử lý công vụ của công ty, đều bị Mặc Dận an bài huấn luyện thân thủ ở trong quân đội, người ở trong tổ chức thì thế nào, có Mặc Dận ở đây, đại la thần tiên cũng không phát hiện ra được.

Mặc Khuynh Thành có chút không kiên nhẫn, “Được, mau dẫn bọn họ rời khỏi đây đi, đúng rồi, An An đâu?”

Tống Tiểu Bảo: “Bọn mình không có nhìn thấy cậu ấy.”

Trong lòng Mặc Khuynh Thành nhất thời dâng lên cỗ bất an, “Chúng ta nhanh đi tìm đi.”

Mấy người vừa rời khỏi yến hội, liền thấy Văn Tư Tư nằm trên vũng máu trên đất.

“Sao lại thế này?”

Người ở xung quanh đều cổ quái nhìn cô ta, không nói một lời.

Phó Quả nhỏ giọng để sát vào, nói: “Công tử, Lê An An đẩy Văn Tư Tư xuống cầu thang.”

Mặc Khuynh Thành không hề do dự nói: “Không có khả năng, An An sẽ không làm chuyện như vậy.”

Phó Quả nói: “Nhưng mà


trướctiếp