"Hướng Tình, cô có
dám hay không càng mặt dày một chút?" Hàn Tử Nghị lầm bầm nửa ngày, mới
nghĩa chánh ngôn từ nói với Hướng Tình: "Cô lại dám mơ ước Đổng Lê
Triệu, cũng không cầm gương đi soi coi cô trông như thế nào?"
Mục Giai Âm nhìn về phía Quyền Thiệu Viêm, làm hình dáng của miệng khi phát âm nói với Đổng Lê Triệu: "Tối nay."
Trước tối nay cô muốn biết kết quả.
Quyền Thiệu Viêm đang đứng ở nơi này, Mục Giai Âm vẫn như thế không coi ai ra gì nói chuyện với Đổng Lê Triệu? Hướng Tình càng nóng nảy hơn, nhưng cô lại không dám trắng trợn thể hiện sắc mặt cho Mục Giai Âm biết, không
thể làm gì khác hơn là càng lớn tiếng nói: "Tôi thích Đổng Lê Triệu,
Đổng Lê Triệu cũng không phản đối, anh gấp cái gì?"
Giờ phút này Đổng Lê Triệu nơi nào còn phân tâm quản chuyện Hướng Tình và Hàn Tử Nghị.
Anh đang bận cùng Mục Giai Âm kịch liệt cò kè mặc cả: "Cuối tuần."
"Tối nay." Mục Giai Âm không nhường bước chút nào.
"Đi tìm chết." Đổng Lê Triệu nổi giận.
Hàn Tử Nghị cũng nổi giận, giờ phút này Đổng Lê Triệu thật sự là đang trầm mặc.
Đổng Lê Triệu vẫn luôn cùng Hướng Tình nhìn nhau không vừa mắt mà, chẳng lẽ
Đổng Lê Triệu, tên này rốt cuộc lang tâm đại phát? Không được, Đổng Lê
Triệu đối với phụ nữ vốn không có thật lòng, tuyệt đối không thể khiến
Hướng Tình bị cặn bã này chà đạp.
Hàn Tử Nghị nào biết, giờ phút
này Đổng Lê Triệu đang đối mặt với chuyện làm anh cảm thấy nguy hiểm,
nguy hiểm khiến Đổng Lê Triệu không thể không toàn lực ứng phó.
"Đổng Lê Triệu." Mục Giai Âm ung dung mở miệng, âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng Quyền Thiệu Viêm tuyệt đối nghe thấy.
Ánh mắt của Đổng Lê Triệu trở nên vô cùng sợ hãi, mẹ nó, Mục Giai Âm lại có thể cùng anh đùa thật.
Đổng Lê Triệu vội vàng đứng lên nói: "Không hoan nghênh tôi, tôi còn không muốn ở lại đâu."
Nói xong, Đổng Lê Triệu liền xoay người nói với Quyền Thiệu Viêm và Hàn Tử
Nghị: "Đại ca, Hàn Tử Nghị, chúng ta cùng đi uống rượu thôi. Hôm nay bị
một cô gái từ chối, tôi cảm thấy đặc biệt đau lòng."
"Vậy sao."
Từ lúc bắt đầu vào nhà, tầm mắt Mục Giai Âm không dừng lại trên người
của anh, tâm tình Quyền Thiệu Viêm vốn dĩ kích động cả một ngày, trong
nháy mắt giống như là bị hắt một thùng nước lạnh, tại đây giữa mùa đông
tầng tầng kết thành băng.
Hai mắt Hàn Tử Nghị phun lửa, buông lỏng một chút cổ áo của mình, không nói một lời đi theo Đổng Lê Triệu ra khỏi cửa.
Mục Giai Âm liếc mắt nhìn cửa, rồi nói với Hướng Tình: "Mau đi ra ngoài đi, tớ cảm thấy hình như là Hàn Tử Nghị muốn đánh nhau rồi."
"Đánh nhau?" Hướng Tình nhấc chân đi ra.
Nhưng mới đi được vài bước, Hướng Tình lại lo lắng nhìn Mục Giai Âm nói:
"Giai Âm, tớ cảm thấy Quyền thiếu đối với cậu thật là tốt, Đổng Lê Triệu cái tên kia. . . . . ."
"Tớ chính là cô đơn tới già, cũng sẽ
không đi cùng với anh ta, sau lưng của anh ta nhiều phụ nữ như vậy, đi
cùng với anh ta không phải là làm tớ ngột ngạt sao?" Mục Giai Âm vỗ vỗ
bả vai Hướng Tình nói: "Mới vừa rồi tớ là dùng lời kia tới uy hiếp Đổng
Lê Triệu làm việc cho tớ thôi, cậu hãy yên tâm đi."
"Như vậy à,
tớ yên tâm hơn nhiều." Ánh mắt Hướng Tình sáng lên, liền chạy ra ngoài
cửa. Lúc chạy đến cửa, Hướng Tình lại ngoái đầu nhìn lại nói với Mục
Giai Âm: "Giai Âm, cơm tớ đã làm xong, chính cậu đi ăn đi, khẳng định ăn thật ngon! Mẹ tớ đã nói vậy!"
Chờ Hướng Tình chạy đến cửa, lại vừa đúng lúc nhìn thấy Hàn Tử Nghị không nói lời nào đã cho Đổng Lê Triệu một quyền.
Đổng Lê Triệu còn đang phiền não phải hỏi Quyền Thiệu Viêm như thế nào về
chuyện của Mục Giai Âm, không hiểu ra sao lại bị đánh một quyền, trực
tiếp ngã trên mặt đất.
"Con mẹ nó, hôm nay cậu có bệnh hả?" Không đợi Đổng Lê Triệu nổi giận đứng dậy lại bị Hàn Tử Nghị một quyền đánh
tới ngã trên mặt đất.
Hai con mắt, một con mắt đã thâm đen, nhìn vô cùng giống quốc bảo.
"Hàn Tử Nghị, anh điên rồi sao?" Hướng Tình lớn tiếng hỏi, ngày thường quan
hệ giữa Hàn Tử Nghị và Đổng Lê Triệu không phải rất tốt sao? Hàn Tử Nghị còn mơ hồ có phần nghe lời Đổng Lê Triệu.
Sau khi Hàn Tử Nghị đánh Đổng Lê Triệu xong mới ý thức được mình kích động làm cái gì.
Đổng Lê Triệu chính là một đại thiếu gia ăn sung mặc sướng, để cho anh ta đi đánh nhau, anh ta thật đúng là không làm được. Nhưng là, anh ta không
làm được, không có nghĩa là vệ sĩ của anh ta không làm được, cơ hồ là
lời của Hướng Tình vừa dứt, vệ sĩ của Đổng gia liền bao bọc xung quanh
Hàn Tử Nghị rồi.
Mà vệ sĩ Hàn gia thấy tình thế không đúng, cũng rối rít đứng dậy, chắn trước mặt của Hàn Tử Nghị.
Hướng Tình ngửi ra mùi thuốc súng giữa hai bên.
"Đổng Lê Triệu, con mẹ nó, cậu là muốn cùng tôi đánh?" Hàn Tử Nghị vừa thấy
bộ dáng này của Đổng Lê Triệu, vốn là đầu óc tỉnh táo một chút, nhất
thời liền hỗn độn rồi.
"Cậu thấy rõ ràng cho anh đây." Đổng Lê
Triệu nổi giận chỉ hai mắt thâm đen nói: "Là ai ra tay trước? Đầu óc cậu chập mạch hả? Tất cả đều đánh cho anh đây!"
"Ai muốn đánh?" Tay
Quyền Thiệu Viêm cầm tay của vệ sĩ Đổng gia, một cái tay khác dùng sức,
trực tiếp ném người vệ sĩ kia văng ra ngoài.
Ánh mắt Đổng Lê Triệu âm sâm không lên tiếng.
Những người khác cũng không còn dám động thủ nữa.
Mới vừa rồi một chiêu của Quyền Thiệu Viêm làm tất cả bọn họ đều bị kinh
hãi. Những người vệ sĩ này căn bản là không có người nào dám động, thực
lực của bọn họ và người mới vừa bị vứt đi thật ra không có sai biệt lắm. Nhưng tên kia bị Quyền Thiệu Viêm đánh ngay cả một chiêu cũng sống
không qua.
Quyền Thiệu Viêm nhìn Đổng Lê Triệu lạnh lùng nói: "Không phải nói đi uống rượu sao?"
"Tất cả giải tán."
Nói dứt lời, Quyền Thiệu Viêm trực tiếp lên xe.
Những người vệ sĩ kia thấy cậu chủ nhà mình cũng không có ý phản đối liền tranh thủ rút lui.
Rất rõ ràng, Quyền thiếu hôm nay khó chịu nha, tên kia mới vừa bị vứt đi đến bây giờ cũng không có đứng dậy.
Hướng Tình nhìn đôi mắt thâm đen của Đổng Lê Triệu thảm không nỡ nhìn, mới
kinh ngạc nhìn hồi lâu sắc mặt khó chịu của Hàn Tử Nghị nghi ngờ hỏi:
"Hàn Tử Nghị, đừng nói với tôi anh đây là mới ngủ dậy nên nổi cáu?"
"Mới ngủ dậy nên bực bội?" Cuối cùng Đổng Lê Triệu cũng nghĩ thông suốt:
"Anh em, cậu sẽ không phải là bởi vì Hướng Tình tỏ tình với tôi cho nên
ghen chứ?"
Anh đây làm người chịu tội thay thật là đủ bền chắc.
Trước bị Mục Giai Âm uy hiếp, lại bị Hướng Tình đụng gần chết, lúc này lại bị Hàn Tử Nghị mạnh mẽ đánh.
"Hình như là vậy nha." Hướng Tình nghiêng đầu vừa nghĩ, bỗng cảm thấy Đổng Lê Triệu nói ra lời này rất có đạo lý.
"Cô có bệnh hả?" Hàn Tử Nghị nhìn Hướng Tình một cái nói thẳng: "Tôi đây
chính là mới ngủ dậy nên bực bội, thì sao? Hướng Tình, chính cô cũng
không soi soi gương, dáng dấp của cô như vậy, cho không tôi đều không
cần."
"Tôi lớn lên thật đẹp mắt." Hướng Tình phi thường thành
thực nói: "Hai ngày trước còn có ngôi sao tìm tôi nói muốn để cho tôi
làm minh tinh đấy."
"Tuyệt đối đừng." Đổng Lê Triệu hung dữ nói
với Hướng Tình: "Tôi không muốn xem làng giải trí cứ như vậy vô cớ bị cô hủy rồi. Anh đây còn trông cậy vào công ty kiếm tiền nuôi gia đình và
người tình đấy."
"Hướng Tình, người đến tìm cô không phải là tìm
ngôi sao, là người buôn lậu thôi." Hàn Tử Nghị một khi tỉnh táo lại,
cũng không chút nào lưu tình đi theo Đổng Lê Triệu đả kích Hướng Tình.
Nhưng mà nhìn Hướng Tình đứng ở chỗ này, nội tâm Hàn Tử Nghị cảm giác khó
chịu. Nhất là mới vừa rồi anh đánh Đổng Lê Triệu hai cái, lúc đó anh
thật sự là nổi lên lửa giận. Nhưng tại sao lại như vậy chứ? Hàn Tử Nghị
cảm thấy, anh vẫn là không cần nghĩ, dù sao tuyệt đối không phải là bởi
vì Hướng Tình gây ra.
"Anh em, xin lỗi." Hàn Tử Nghị tiến lên nắm bả vai Đổng Lê Triệu nói: "Cậu biết, tôi có lúc tương đối dễ dàng phát
điên, chớ để ý ha, tối hôm nay chúng ta vui vẻ đi Nhạc Nhạc, mấy ngày
trước Đông môn bên kia tới một nhóm cô gái mới, mỗi người đều rất nóng
bỏng, hơn nữa đều là con nít, tôi bảo đảm. . . . . ."
Tay Đổng Lê Triệu không cẩn thận đụng một cái vào đôi mắt của mình, sau đó lại vội
vàng để xuống: "Được được được, cậu đừng thỉnh thoảng cho người anh em
như tôi một cú như vậy là được, con mắt của tôi yếu ớt lắm. . . . . ."
Hàn Tử Nghị, anh mới thật là khốn kiếp! Hướng Tình dậm chân tại chỗ, nhưng
mà trên mặt lại mang theo chán nản. Giai Âm nói Hàn Tử Nghị thích cô, là thật sao? Nhưng mà, cô biết, cô thích Hàn Tử Nghị.
Cô nghĩ khiến ba mẹ dùng thế lực của gia đình buộc Hàn Tử Nghị cưới cô, nhưng Giai Âm không cho phép cô làm vậy. Thật không biết cô còn phải đợi như vậy đến
lúc nào đây, Hàn Tử Nghị căn bản không có dừng lại bước chân ăn chơi của mình. Hơn nữa, còn có khuynh hướng càng chơi bời hơn trước kia.
Hàn Tử Nghị cảm giác cái buổi tối uống rượu này, Đổng Lê Triệu căn bản là lòng không yên.
Tên kia cũng chỉ có lúc cho Quyền Thiệu Viêm uống rượu mới tích cực một chút.
Sẽ không phải là mới vừa bị anh đánh hai quyền liền tức giận chứ, tâm Đổng Lê Triệu thật đúng là so lỗ kim lớn hơn không được bao nhiêu.
Mắt thấy Quyền Thiệu Viêm uống không sai biệt lắm, rốt cuộc Đổng Lê Triệu thấp thỏm nói: "Đại ca, anh biết em là ai không?"
Quyền Thiệu Viêm chăm chú nhìn Đổng Lê Triệu, gật đầu một cái: "Biết."
Vậy anh nói đi, em là ai! Đổng Lê Triệu chờ cả ngày nhưng không thấy Quyền
Thiệu Viêm trả lời, sau đó lại cố nén nói: "Đại ca, anh biết tên của em
không?"
"Biết." Quyền Thiệu Viêm tiếp tục gật đầu.
. . . . . . Nói tên đi, đại ca, ai bảo anh nói biết?
Đổng Lê Triệu cảm thấy Quyền Thiệu Viêm say thật rồi, có lẽ là đã say đến ý thức không rõ.
Đổng Lê Triệu mang trên mặt nụ cười lấy lòng, chậm rãi nói: "Đại ca, em có
vấn đề muốn hỏi anh... nhất định anh phải trả lời thành thật đó."
"Tôi sẽ không nhường Giai Âm cho cậu." Quyền Thiệu Viêm cau mày: "Coi như
Giai Âm yêu cậu tôi cũng sẽ không nhường cô ấy cho cậu."
. . . . . . Khó trách đại ca xuống tay với vệ sĩ của anh ác như vậy. Trực tiếp bẻ người ta một cánh tay, Đổng Lê Triệu nghĩ đến đoạn đường này thỉnh
thoảng tầm mắt Quyền Thiệu Viêm rơi vào trên người của anh, không khỏi
cả kinh, lúc ấy Hướng Tình không phải đã lớn tiếng lấn át giọng nói của
Mục Giai Âm sao, hơn nữa Mục Giai Âm lại đưa lưng về phía Quyền Thiệu
Viêm, Quyền Thiệu Viêm làm sao có thể nghe rõ lời nói của Mục Giai Âm.
Đổng Lê Triệu cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, toàn thân tóc gáy cũng sắp dựng lên.
Chuyện này, phải khiến Mục Giai Âm tự mình đến giải thích rõ cho đại ca. Anh
còn trẻ như vậy, cũng không muốn ở trong suy nghĩ của đại ca bị xem là
tình địch. Tình địch của đại ca, còn có khả năng sống sót trên thế giới
sao?
Hàn Tử Nghị nghe được một ngụm rượu trực tiếp phun ở trên
đất. Dựa vào, đây mới thật là đả kích. Đổng Lê Triệu rốt cuộc phát rồ,
mất hết tính người, mấu chốt là. . . . . . Không để ý mạng nhỏ xuống tay với chị dâu.
Ôi chao, Hàn Tử Nghị nghĩ thầm, sớm biết liền hạ thủ ác hơn một chút, nhân cơ hội bày tỏ trung thành với đại ca!
"Đại ca, tại sao anh muốn chiến tranh lạnh với chị dâu vậy?" Đổng Lê Triệu hỏi.
Quyền Thiệu Viêm chăm chú nhìn Đổng Lê Triệu, nhìn hồi lâu, ánh mắt rốt cuộc
có chút trở nên mê ly: "Tôi lạnh lùng một chút, cô ấy sẽ sợ tôi."
. . . . . . Tuy nói anh (ĐLT) cũng rất đề xướng vợ sợ chồng.
Nhưng có cần thiết thật vì điều này đi chiến tranh lạnh sao? Còn nữa, nếu sớm muốn cho Mục Giai Âm sợ đại ca, vì sao đại ca không tân hôn liền thi
hành điều này đi, xem một chút hiện tại dáng vẻ vô pháp vô thiên của Mục Giai Âm! Còn không phải là do đại ca nuông chìu mà ra sao.
"Như
vậy, cô ấy dù là có người thích, cũng không dám ly hôn với tôi." Trên
mặt Quyền Thiệu Viêm lộ ra mấy phần mê mang, lại có mấy phần ngây thơ y
hệt trẻ con.
"Người trong lòng của chị dâu không phải chính là
anh sao?" Đổng Lê Triệu coi như là uất ức: “Đại ca, rốt cuộc anh đang
làm cái gì vậy?"
"Không thích." Quyền Thiệu Viêm lắc đầu, nhìn
Đổng Lê Triệu, chân mày vẫn như cũ nhíu chặt lại, nhưng mà trên mặt lại
có mấy phần khổ sở: "Cô ấy đối với cậu nói yêu, nhưng ngay cả câu thích
cũng không chịu nói với tôi. . . . . ."
Ngay cả một câu ông xã, Mục Giai Âm cũng keo kiệt không muốn cho anh.
Quyền Thiệu Viêm khổ sở ôm ngực mình, uống một hớp rượu, tại sao Mục Giai Âm
lại không chịu thích anh đây? Anh có thể cho cô tất cả, cô nghĩ muốn tất cả. . . . . .
Hàn Tử Nghị đột nhiên cảm thấy đặc biệt đồng cảm với Quyền Thiệu Viêm.
Hôm nay Hướng Tình còn ôm Đổng Lê Triệu, nói yêu Đổng Lê Triệu.
Hàn Tử Nghị cũng uống đến mơ hồ, trực tiếp từ bên trong tủ rượu lại lấy ra
hai chai rượu, sau khi mở ra, đưa cho Quyền Thiệu Viêm: "Đại ca, chúng
ta cạn, tối hôm nay không say không về!"
Không say không về cái
cọng lông! Cái trán Đổng Lê Triệu trợt xuống ba cái vạch đen, chỉ là bên kia hai người cũng sớm đã tự nhiên uống.
Đổng Lê Triệu lấy tay
hung hăng gõ huyệt thái dương của mình, về sau anh sẽ không xen vào
chuyện nhà của người khác nữa, anh chính là một người ngu vcl~! Cực ngu
vcl~! Rõ ràng người bị thương tổn là anh, thế nhưng hình như anh lại trở thành tội nhân muôn thuở.
Đổng Lê Triệu đi tới bên ngoài, gọi điện thoại cho Mục Giai Âm.
Kể lại toàn bộ lời Quyền Thiệu Viêm đã nói cho Mục Giai Âm.
"Tôi coi như là phục cô rồi." Đổng Lê Triệu quát về phía bên đầu kia điện
thoại: "Hai người đều là vợ chồng, nói một câu em yêu anh lại rối rắm
thành như vậy sao? Cũng đã lên giường với nhau rồi, còn xấu hổ những thứ này?"
"Ta thích!" Mục Giai Âm im lặng cắt đứt trận rống giận của Đổng Lê Triệu.
Thì ra thái độ Quyền Thiệu Viêm đối với cô lạnh như vậy là vì nguyên nhân
này? Anh cảm thấy cô thích Chân Phó Dương, nhìn thấy Chân Phó Dương sẽ
muốn cùng anh nói ly hôn, cho nên thái độ đối với cô mới kém như vậy
sao?
Nhưng tại sao Quyền Thiệu Viêm không suy nghĩ một chút, nếu
cô thật muốn ly hôn, anh làm quan hệ giữa họ trở nên cứng ngắc vô cùng
là có thể ngăn cản cô sao? Ngược lại càng đẩy họ xa cách hơn.
"Tôi cũng không thèm xen vào việc nhà của người khác." Đổng Lê Triệu tức
giận đối với bên đầu điện thoại kia quát: "Chị dâu, về sau tôi có thể
vui vẻ cùng đại ca sống qua ngày không? Hôm nay anh em tôi bị chị chỉnh
đủ thảm, nhìn xem trên mặt tôi hai mắt thâm đen lên, là được chị giúp đỡ đó, chớ giày vò tôi được không? Thân thể này của tôi rất mảnh mai, thật đúng là chịu không được một ngày bị đánh."
"Vui vẻ sống qua
ngày? Còn lâu tôi mới cho." Mục Giai Âm cắn răng nói: "Chiến tranh lạnh
thì chiến tranh lạnh, xem ai lạnh hơn ai, tôi còn sẽ phải treo ngược
khẩu vị của anh ta, anh ta không chủ động cùng tôi giảng hòa, tôi tuyệt
đối sẽ không nói một lời dịu dàng nào."
Đổng Lê Triệu vừa nghe,
lúc này liền nổi giận, tay áo hướng trên cánh tay mắng, không làm! Cái
này là còn muốn chiến tranh lạnh cả đời hay sao?
Mục Giai Âm
nghe điện thoại đầu dây bên kia Đổng Lê Triệu thao thao bất tuyệt, chẳng thèm đi để ý tới, để điện thoại bày ở chỗ cũ, trở về phòng mở ra máy vi tính.
Mục Giai Âm lên mạng mua đồ.
Tìm tòi bên trong mới vừa đưa vào mấy cái chữ áo lót hấp dẫn, liền xuất hiện hàng loạt cửa hàng.
Mục Giai Âm nhìn cửa hàng đến hoa cả mắt, ngẫm lại tiền bên trong thẻ,
cắn răng một cái, trực tiếp vào một cửa hàng, đem tất cả các kiểu áo
lót, toàn bộ đều chọn một cái.
Hừ, chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh chứ, ai sợ ai. Đến lúc đó, Quyền Thiệu Viêm cũng đừng không nhịn nổi là được!
Đêm đó Quyền Thiệu Viêm uống say mèm, chờ đến sáng ngày thứ hai, Quyền Thiệu Viêm mới được Đổng Lê Triệu đưa về nhà.
Lần này Đổng Lê Triệu đã có kinh nghiệm, hoàn toàn không dám cùng Mục Giai Âm gặp mặt, bỏ lại Quyền Thiệu Viêm chạy mấy dạng.
Mục Giai Âm mở ra cửa phòng ngủ liếc nhìn Quyền Thiệu Viêm, sau đó chậm rãi trở về trên giường của mình tiếp tục ngủ.
Quyền Thiệu Viêm ngẩn người, trong ngày thường dù gì đi nữa, Mục Giai Âm cũng sẽ ngọt ngào gọi tên của anh, hôm nay thái độ làm như không thấy, khiến trong lòng Quyền Thiệu Viêm thật đúng là cực kỳ mất tự nhiên.
Quyền Thiệu Viêm rất ít khi uống rượu say, tối hôm qua thật sự là uống nhiều
quá. Uống đến dạ dày cũng có chút đau, hiện tại Quyền Thiệu Viêm muốn
nhất đúng là Mục Giai Âm nấu một chén canh giải rượu. Nhưng rất rõ ràng, bây giờ Mục Giai Âm căn bản cũng không nghĩ để ý đến anh.
Quyền Thiệu Viêm ở trên ghế sofa ngồi một hồi lâu, cảm thấy bụng có chút đói, đứng dậy vào phòng bếp.
Mục Giai Âm thật sự là không ngủ được, tính toán đứng dậy tắm sơ, mới nhìn
thấy Quyền Thiệu Viêm đứng ở trong phòng bếp, đang cau mày nhìn một ít
cơm rang trứng trong nồi có bề ngoài không tốt.
Kiệt tác của
Hướng Tình, tối hôm qua Mục Giai Âm nếm thử một miếng thật sự là ăn
không vô, cô lại lười phải rửa nồi, liền đặt cơm tại chỗ.
Mục
Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm múc ra một chút cơm ở trong chén, nhìn
động tác Quyền Thiệu Viêm muốn ăn, đột nhiên Mục Giai Âm không muốn ngăn cản.
Dù sao độc không chết người, ăn đi ăn đi.
Bề ngoài
không đẹp, hơn nữa, bỏ phần lớn muối, trứng gà cùng cơm cũng đều khét,
Quyền Thiệu Viêm một hớp này đi xuống, thiếu chút nữa thì phun ra. Bộ
đội làm cơm đều không bằng khẩu vị này, hoàn toàn chính là ăn một miệng
lớn muối ăn.
Quyền Thiệu Viêm ngẩng đầu nhìn Mục Giai Âm đứng yên ở ngoài cửa, có một cái chớp mắt như vậy anh cảm thấy đây là Mục Giai
Âm đang cố ý chỉnh anh.
Mục Giai Âm vẻ mặt bình tĩnh nói: "Hướng Tình làm."
Nói xong Mục Giai Âm đi vào toilet.
Về sau Hướng Tình còn dám vào phòng bếp nhà bọn họ, anh nhất định tìm Hàn Tử Nghị giải quyết.
Quyền Thiệu Viêm nhìn đồ ngủ mỏng manh của Mục Giai Âm, lại suy nghĩ lời bác
sĩ dặn dò, cau mày đi ra ngoài nói: "Về sau không cho mặc đồ mỏng."
"Có hệ thống sưởi ấm rồi, mặc dầy quá nóng." Mục Giai Âm chậm rãi rửa mặt, hoàn toàn xem nhẹ Quyền Thiệu Viêm ở sau lưng.
Quyền Thiệu Viêm bị Mục Giai Âm trả lời như vậy, nhất thời trong lòng rất khó chịu. Chân Phó Dương trở lại, Mục Giai Âm liền thay đổi dáng vẻ. Trước
kia Mục Giai Âm nói chuyện rất dịu dàng, giống như là con mèo nhỏ cào
người, nơi nào giống như là bây giờ, lúc nói chuyện mang theo một bộ
dáng xa cách.
Sau một lát, Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm trên tủ treo vào một cái áo khoác.
Quyền Thiệu Viêm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Mục Giai Âm vẫn còn nghe lời.
Mục Giai Âm liếc mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm: "Mặc dù rất nóng, nhưng mà, tôi không dám không nghe lời của anh."
Trong lòng Quyền Thiệu Viêm buồn phiền. Lời này của Mục Giai Âm có nghĩa là cô sợ anh?
Đây không phải là hiệu quả anh mong muốn sao? Nhưng tại sao trong lòng anh
khó chịu như vậy đây? Mặc dù là cùng Mục Giai Âm sống chung ở trong một
phòng, nhưng Quyền Thiệu Viêm vẫn là cảm thấy hình như cùng Mục Giai Âm
khoảng cách thật xa vời.
Quyền Thiệu Viêm bắt đầu có chút âm tình bất định nghĩ đến, dứt khoát, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho
xong, trực tiếp tiêu diệt Chân Phó Dương thôi.
Không có tên kia, Mục Giai Âm cũng liền hồi tâm, một lòng một dạ đi theo anh rồi.