Đang tường tượng tên gọi tương lai về sau, thì Chu Chỉ Nhược tỉnh lại,
nhận ra là Trương Siêu Quần đang ôm mình, nàng òa tiếng khóc lớn lên
nghẹn ngào. Trương Siêu Quần thấy nàng khóc đến chua xót trong lòng,
Chu bá mẫu còn có ám chỉ là đem nữ nhi bảo bối của mình gã cho mình,
còn mình mới đó đã quên chuyện bọn họ vừa bị giết sạch, Trương Siêu Quần trong lòng vừa mắc cỡ vừa thương tâm, đem Chu Chỉ Nhược ôm chặt, ôn nhu khuyên lơn.
Lúc này, Trương Vô Kỵ bỗng nhiên đi tới, nói:
– Tiểu sư thúc, Chu tiểu muội.
Trương Siêu Quần mãnh nghe hắn gọi chính mình tiểu sư thúc, không khỏi sửng sốt, Trương Vô Kỵ cười nói:
– Thái sư phụ vừa nói đã nhận đại ca làm người đệ tử cuối cùng rồi.
Không phải chứ, chính Trương chân nhân vừa nói tạm thời không nên cho bên
ngoài biết, mới vừa quay đầu liền đã nói với Trương Vô Kỵ, ông lão đạo
sĩ này thiệt là…!
Đảo mắt bỗng nhiên lại nhìn thấy ánh mắt Trương Vô Kỵ nhìn Chu Chỉ Nhược, có chút… hơi quái dị! Tiểu tử này, con ngươi
lóe sáng! Trương Siêu Quần trong lòng giật mình, đột nhiên, trên lưng mồ hôi lạnh liền chảy ra, tiểu tử này ở trong nguyên bản Ỷ Thiên đem Chu
tiểu cô nương nhà mình câu mất, bây giờ có bổn đại gia đến rồi, sẽ không phụ thuộc vào ngươi nữa, con ngươi Trương Siêu Quần đảo một vòng, liền
hướng về Trương Tam Phong nói:
– Sư phụ, đệ tử sau khi suy nghĩ,
muội muội tốt hơn là đi theo sư phụ về núi Võ Đang thì tốt hơn, dù sao
đường đi đến Hồ Điệp cốc cũng không an toàn, vừa chăm sóc Vô Kỵ, lại còn chăm sóc muội tử, có chút lực bất tòng tâm.
Chu Chỉ Nhược run giọng nói:
– Ca ca, không muốn Chỉ Nhược đi chung sao?
Hai bàn tay nhỏ bé cầm lấy Trương Siêu Quần thật chặt, giống như lo sợ hắn
chạy mất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ thoát tục kia biến sắc, khiến người ta nhìn rất đau lòng, Trương Siêu Quần mỉm cười lắc đầu nói:
– Làm sao huynh lại không muốn…? Nhưng nếu muội đi theo huynh, thì huynh
làm sao chăm sóc Vô Kỵ tiểu huynh đệ này đây? Vô kỵ thân thể hắn không
được tốt, với lại Ngộ Xuân đại ca trên người cũng đang có thương tích.
Chu Chỉ Nhược tức giận trừng mắt nhìn Trương Vô Kỵ cách đó không xa, căm phẫn “ hừ “ lên một tiếng.
Trương Siêu Quần nhìn thấy thì mở cờ trong bụng, thầm nghĩ:
– Này.. bổn đại gia từ nhỏ đã bồi dưỡng lão bà ta đối với Trương Vô Kỵ
ngươi sự ác cảm, ngươi sau này sẽ không có cơ hội đâu, ha ha…
–
Lại nói, thân thể muội cũng không được khỏe lắm, đi theo Trương chân
nhân đi, lão đạo gia có thể bạc đãi muội sao? Đến lúc đó Trương chân
nhân rèn luyện võ công cho muội, thể chất muội sẽ tốt hơn, đương nhiên
sẽ càng đẹp hơn, có phải không? Đến thời điểm thì huynh sẽ…
Chu Chỉ Nhược không chờ hắn nói hết, liền ngắt lời nói:
– Đến thời điểm, thì Chỉ Nhược sẽ gả làm thê tử cho huynh…
Trương Siêu Quần ngẩn ra, ai nói nữ tử cổ xưa bảo thủ? Bổn đại gia mới vừa dạy dỗ một chút, thạch nữ cũng thông hiểu rồi!
– Ngoan ngoãn nghe lời Trương chân nhân, đến thời điểm nếu muội không muốn gả cho huynh cũng không được đâu..haha..
Trương Siêu Quần cúi đầu ở trên trán Chu Chỉ Nhược hôn nhẹ lên một cái ở trước mặt mọi người, Chu Chỉ Nhược náo loạn mặt đỏ tươi, bên dưới dùng sức
tránh ra, nhưng nàng làm sao tránh thoát được Trương Siêu Quần? Thân
thể non nớt như vậy còn bị Trương Siêu Quần bất lương dùng đến ma trảo
lột ra trần truồng kiểm tra toàn bộ cách đây mấy ngày, nhưng bây giờ
trước mặt nhiều người như vậy, Trương Siêu Quần cũng không dám xằng bậy.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Tam Phong đi cùng Chu Chỉ Nhược, Trương Siêu
Quần cùng Thường Ngộ Xuân và Trương Vô Kỵ thành một nhóm biệt ly chia
tay.
Chu Chỉ Nhược hai con mắt đỏ hoe, trên khuôn mặt xinh đẹp
tuyệt trần mang theo châu lệ dịu dàng, khiến cho Trương Siêu Quần bịn
rịn một hồi lâu không nỡ lìa xa, nhưng vì tương lai tính phúc sinh hoạt, một chút xíu cơ hội cũng không thể để cho tên tiểu tử Trương Vô Kỵ này!
Chu Chỉ Nhược thân ái của ta, ta cũng là vì suy nghĩ cho muội, hiện tại
ngươi còn quá nhỏ, mà một tiểu cô nương luôn đi theo bên người, bất định ngày nào đó dục vọng nổi lên sẽ đẩy ngã, đẩy ngã thì cũng chẳng có gì
cả, không phải có câu châm ngôn nói, cô nương chỉ cần đủ 35 cân thì có
thể sinh được hài tử sao? Khà khà… bất quá, đó là người cổ xưa chưa hiểu về văn hóa y học, tuổi còn quá nhỏ, tương lai sẽ ảnh hưởng đến sự phát
dục, xoa bóp sờ sờ thì là có thể….
– Sau khi Vô Kỵ khỏe lại rồi,
chúng ta liền lập tức đi đến núi Võ Đang tìm muội! Yên tâm đi, đừng
khóc, chúng ta không phải là sinh ly tử biệt.
Một bàn tay ôn hòa trơn mềm che miệng Trương Siêu Quần lại:
– Ca ca đừng nói đến chữ tử, Chỉ Nhược không muốn nghe đến chữ đó nữa,
nếu như ca ca có cái gì bất trắc, Chỉ Nhược tuyệt không sẽ sống tạm trên đời này nữa đâu!
Chu Chỉ Nhược óng ánh trong tròng mắt toát ra
một sự kiên cường mạnh mẽ, Trương Siêu Quần run lên trong lòng, đem Chu
Chỉ Nhược thật chặt ôm vào trong lòng, đôi bầu vú nhỏ kia ngây ngô đỉnh ở trước ngực hắn, nhưng Trương Siêu Quần không có một tia y niệm, chỉ là
cảm động không thôi.
Hừ..hừ… đại lão gia là người từng trãi bôn
ba tứ phương trời, lại bị một tiểu cô nương 12 tuổi làm cho cảm động đến muốn khóc nhè, mất mặt quá đi.. quá mất mặt rồi!
– Đừng nói như
vậy, muội làm huynh cũng sẽ khóc, được rồi, huynh là ai chứ, huynh là
Trương Siêu Quần! Võ công siêu quần, nhân phẩm siêu quần, vận may tự
nhiên cũng là siêu quần, huynh sẽ không tử, còn muốn tương lai của hai
chúng ta sẽ có tháng ngày thật tốt đấy, đúng không? Nghe lời, ngoan
ngoãn chờ ca ca trở về, muội càng nghe lời, ca ca càng sớm cưới muội
xuất giá, làm thê tử của huynh!
– Ồ.. ca ca nói nghe thật là buồn nôn a!
Chu Chỉ Nhược cười mặt như hoa, vẻ đau thương vừa rồi bị quét đi sạch sành sanh.
Trương Tam Phong đứng ở đằng xa, thấy hai hài tử này quyến luyến khó chia lìa, chờ đợi hai vị hài tử này thân mật không coi ai ra gì xong, vuốt râu
cười cười nói:
– Siêu quần, con cố gắng sau này về sớm một chút, sư phụ sẽ chăm sóc tốt cho Chu tiểu cô nương này.
Chu Chỉ Nhược trên gương mặt xinh đẹp đỏ hồng hồng, vừa lúc nãy Siêu Quần
ca ca len lén ở dưới hạ thân của mình bóp lấy mấy cái, phương tâm nho
nhỏ trong lòng vừa thẹn vừa …