Đến ngày thứ 6, Trương
Siêu Quần cuối cùng cũng đứng ngồi không yên, hắn lén lút đi đến gian
phòng Trương Vô Kỵ đang xem sách thuốc liếc nhìn không dưới 10 lần, thấy Trương Vô Kỵ mặt mày ủ rũ, trong đôi mắt tràn ngập tơ máu, sắc mặt hắc
trầm, dường như một đêm đã không chợp mắt, hắn không khỏi lo lắng mất
lòng tin, không biết là có phải tại có mình xuất hiện làm ảnh hưởng sự
phát triển trình tự theo như trong nguyên bản Ỷ Thiên hay không? Lại lo
lắng Trương Vô Kỵ đến thời điểm mấu chốt vẫn chưa có cách chữa trị, dù
sao đây không phải là trò chơi chữa bệnh trẻ con, không được thì làm
lại, mà là một cái mạng người a!
Đến buổi tối, trời mưa sấm chớp
liên tiếp càng gia tăng nhiều hơn mấy hôm trước, Trương Vô Kỵ sắc mặt
trắng bệch đi ra, xem ra quá mức uể oải, bước đi cũng loạng choạng,
Trương Siêu Quần đứng lên, nhưng đầu óc căng thẳng đến nói không ra
lời.
Trương Vô Kỵ mệt mỏi mỉm cười, nói:
– Siêu quần đại
ca, Thường đại ca, mấy ngày nay tiểu đệ cạn kiệt tâm lực, nghiền ngẫm
đọc sách thuốc của Hồ tiên sinh, tuy là không thể thông hiểu hết, nhưng
thời gian quá gấp gáp, không thể kéo dài nữa, tiểu đệ chỉ có cách mạo
hiểm là dùng kim châm trên người của Thường đại ca, nếu có bất hạnh xảy
ra sự cố, tiểu đệ cũng không sống một mình..
Thường Ngộ Xuân cười ha ha, nói rằng:
– Tiểu đệ nói gì xui rủi vậy? Ngươi mau mau dùng kim châm chữa trị cho
huynh, nếu may mắn được cứu, vừa vặn cũng làm cho Hồ sư bá xấu hổ, nếu
kim châm làm huynh chết đi, đi đầu thai 18 năm sau thì Thường Ngộ Xuân
này vẫn lại là một kẻ hảo hán!
Trương Siêu Quần nói:
–
Thường đại ca đừng suy nghĩ nhiều, Vô Kỵ tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng là
người thông minh, tiểu đệ xin vỗ ngực đảm bảo, Thường đại ca sẽ không
cần phải chờ đến 18 năm sau mới làm hảo hán.
Trương Vô Kỵ thấy
trong mắt Trương Siêu Quần tràn đầy sự cổ vũ tin tưởng, bỗng cảm thấy
phấn chấn, lấy ra từ hộp đựng thuốc ra mấy cây kim châm, hai tay run
run, cẩn thận mò lấy huyệt đạo của Thường Ngộ Xuân, trong lòng nơm nớp
lo sợ, đem một cây kim châm cắm xuống huyệt Quan Nguyên.
Hắn chưa luyện qua thuật châm cứu, thủ pháp châm xuống huyệt đạo tất nhiên là cực kỳ vụng về…
Nhưng kim châm của Hồ Thanh Ngưu chính là loại nhuyễn kim mềm mại, không có
nội lực mạnh mẽ, thì không thể sử dụng được, Trương Vô Kỵ dùng sức hơi
mạnh, cây kim châm cong lại không đâm vào trúng huyệt đạo được, đến khi
rút được cây kim châm ra thì xuất hiện thấy huyết.
Xưa nay dùng
kim châm cắm vào huyệt đạo, theo lý thì quyết không thể có xuất huyết,
nhưng Trương Vô Kỵ động tay động chân một phen rối mù, huyệt Quan Nguyên của Thường Ngộ Xuân nhất thời máu tươi tuôn ra, vị trí của huyệt Quan
Nguyên nằm ở nơi bụng dưới, Trương Vô Kỵ tâm trạng lo lắng, càng làm
cho tay chân luống cuống lên, Trương Siêu Quần đứng ở một bên, chỉ hận
chính mình không có được nội lực, lại không hiểu huyệt đạo, chỉ có cách
là ở một bên nhỏ giọng cổ vũ.
Chợt nghe từ phía sau một trận cười ha ha, Trương Vô Kỵ cùng Trương Siêu Quần đồng loạt quay đầu lại, thì
thấy Hồ Thanh Ngưu hai tay chấp ở sau lưng, nhàn nhã tự đắc, cười nhìn
Trương Vô Kỵ hai tay đang đều nhuộm đầy máu tươi.
Trương Vô Kỵ vội la lên:
– Hồ tiên sinh, Thường đại ca huyệt Quan Nguyên không ngừng chảy máu tại sao vậy a?
Hồ Thanh Ngưu nói:
– Ta đương nhiên biết tại sao, nhưng hà tất gì phải nói cho ngươi?
Trương Vô Kỵ ngang nhiên nói:
– Tiểu bối xin một mạng đổi lấy một mạng, xin Hồ tiên sinh mau cứu chữa
cho Thường đại ca, tiểu bối lập tức tự sát chết ở trước mặt Hồ tiên
sinh…
Hồ Thanh Ngưu lạnh lùng nói:
– Ta đã nói không chữa
trị rồi, là không chữa trị, ta lại không phải là quỷ Vô Thường, ngươi tự sát chết rồi thì ta có được chỗ tốt gì? Hừ.. có chết đi 10 cái mạng của ngươi, ta cũng không cứu một tên Thường Ngộ Xuân.
Trương Siêu Quần thấy tình hình như vậy liền nói:
– Vô kỵ, không cần nhiều lời cầu xin, làm người thì phải dựa vào chính
mình, nếu cứ khó khăn liền đi cầu người, thì khi nào mới có thể học được bản lãnh thật sự?
Trương Vô Kỵ nghe hắn nói những câu có lý, trên mặt nét hoảng loạn giảm dần đi, gật đầu nói:
– Tiểu đệ đã hiểu, nhưng kim châm này quá mềm, không cách nào châm trúng huyệt.Trương Siêu Quần hơi trầm ngâm, liền đi bẻ một cành trúc, dùng cây chủy thủ
hợp kim vót thành mấy cây kim châm bóng loáng bằng trúc, giao cho Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ lập tức châm vào 4 huyệt Phối Khí Hải + Mệnh Quan + Trung Quản +Quan Nguyên trên người của Thường Ngộ Xuân.
Cây châm bằng trúc bên trong có chứa tính dẻo dai, đâm vào huyệt đạo lại
cũng không chảy máu, trãi qua một lát, Thường Ngộ Xuân thổ huyết ra mấy
máu đen.
Trương Vô Kỵ không biết chính mình đâm loạn một trận
khiến cho vết thương càng thêm nặng, may nhờ châm trúc có hiệu quả, bức
ra trong cơ thể Thường Ngộ Xuân máu huyết ứ đọng, quay đầu lại nhìn Hồ
Thanh Ngưu thì thấy ông tuy vẫn có ý chê cười, nhưng ẩn bên trong vẻ mặt mang theo vài phần khen ngợi…
Hắn liền chạy vào trong nhà, giở
những sách thuốc của Hồ Thanh Ngưu ra xem một hồi, rồi thảo một đơn
thuốc, đưa cho tên tiểu đồng, nhờ gã theo đó mà sắc hộ thuốc.
Tên tiểu đồng cầm toa thuốc đưa cho Hồ Thanh Ngưu xem và hỏi có nên bốc và sắc không?
Hồ Thanh Ngưu chỉ “hừ” một tiếng đáp:
– Buồn cười thật! Thôi được mi cứ bốc và sắc cho hắn, nhưng nếu Thường
Ngộ Xuân uống xong thang thuốc này mà không chết thì số của y lớn thật!
Trương Siêu Quần nghe Hồ Thanh Ngưu cười gằn ba tiếng, hắn chợt nghĩ đến điều
gì đấy, giật lấy lại đơn thuốc, đem tất cả mấy vị thuốc, tất cả phân
lượng đều giảm thiểu hơn một nửa, suy nghĩ một chút, lại giảm đi thêm
một phần hai, rồi mới giao cho tiểu đồng.
Trương vô kỵ thấy hắn giảm đi phân lượng nhiều như thế, lo lắng dược lực không đủ, nói:
– Giảm như thế này… có được không?
Trương Siêu Quần đương nhiên là biết, nguyên bản bên trong Ỷ Thiên từng nói,
bởi vì Trương Vô Kỵ không hiểu dược lý, cho Thường Ngộ Xuân uống thuốc
dược lực quá nặng, dẫn đến Thường Ngộ Xuân tráng niên giảm thọ, Thường
Ngộ Xuân lại một dũng tướng của Minh triều lúc khai quốc, 40 tuổi thì
chết, khiến người ta thương tiếc, hiện nay đã có cơ hội cứu chữa lại
này, Trương Siêu Quần âm thầm vui mừng.
Hồ Thanh Ngưu đứng ở một bên thấy Trương Siêu Quần xóa giảm phân lượng dược, không khỏi cột dạ, nên hỏi rằng:
– Ngươi có từng học qua y thuật?
Trương Siêu Quần lắc đầu nói:
– Chưa bao giờ học qua!
Hồ Thanh Ngưu nói:
– Ngươi không hiểu về y thuật, vì sao lại đem dược vật giảm nhiều như
vậy? Không sợ dược hiệu tác dụng không tới, không trị hết vết thương
sao?
Trương Siêu Quần nhìn sắc mặt Hồ Thanh Ngưu biểu hiện tuy
rằng bình thản, nhưng cũng hiện ra vẻ kinh ngạc, trong lòng hắn biết,
nếu là mình đã làm sai, con người này tính tình quái gở, tất nhiên là sẽ cười lạnh, sẽ không hiện lên sự kinh ngạc, do đó hắn đã nắm chắc trong
lòng, kêu tiểu đồng kia cứ y như thế mà sắc thuốc.
Chờ thuốc sắc xong được, Trương Siêu Quần cầm chén thuốc bưng đến bên miệng Thường Ngộ Xuân, cười nói:
– Thường đại ca hãy uống thuốc đi! Có khỏi hay không, đệ không dám cam đoan trước nhé.
Thường Ngộ Xuân cười nói:
– Nam nhân đại trượng phu, việc gì mà phải sợ đến nhiều như vậy.
Y nhắm mặt, ngửa cổ đem một bát thuốc uống đến một giọt cũng không còn.