Nguyên Nguyên rất thích cái ôm của mẹ, mềm mại, thơm tho, mỗi lần được
sà vào lòng mẹ, cậu đều cười khanh khách. Được con trai nể tình như vậy, Kim Thu cũng vô cùng thích thú ôm cậu tản bộ xung quanh.
Nhưng
mỗi lần như vậy Bạch Tuyên đều ghen, Kim Thu ôm con bao lâu, Bạch Tuyên
sẽ bên cạnh lải nhải bấy lâu: "Vợ à, em mệt không, tay em có nhức không, để anh ôm cho nhé?"
Kim Thu đáp lại với mặt mày tươi tỉnh: "Em không sao, ôm cục cưng một chút sao có thể mệt được."
Bạch Tuyên kiên nhẫn bám lấy cô: "Em nhất định rất mệt mỏi, hay là ôm anh đi, vợ ôm anh ôm ôm anh một cái đi nào QAQ."
Biến thái hơn chính là, mỗi lần Kim Thu ôm Nguyên Nguyên, anh đều lặng lẽ
cầm đồng hồ lẩm nhẩm, đến tối lại bắt cô bù lại: "Vợ à, hôm nay em ôm
Nguyên Nguyên hết ba giờ bốn mươi bảy phút, A Tuyên cũng muốn, ít nhất
là bốn giờ."
Kim Thu hoàn toàn chóng mặt: "Cần phải vậy sao?"
"Hôm nay vợ cho cục cưng ăn hết năm bữa, buổi sáng A Tuyên lại không được
cho ăn một bữa nào." Ánh mắt của anh sáng ngời nhìn chằm chăm ngực cô
bởi vì sinh con mà trở nên đầy đặn ʘʘ, nước miếng chảy ròng ròng một
ngàn mét, "Bây giờ là thời gian ăn bữa khuya của A Tuyên."
Kim
Thu vô cùng muốn khóc, cô chỉ sinh một em bé, kết quả ngày ngày đều phải cho hai đứa ăn, đau khổ này có ai có thể đồng cảm được đây?
Nguyên Nguyên còn nhỏ, phải dùng tã giấy, mỗi ngày Kim Thu rãnh rỗi không có
chuyện gì làm, niềm vui lớn nhất là chăm sóc con cái. Giúp Nguyên Nguyên thay tã giấy, tiện thể hưởng thụ mông nhỏ của con trai, xúc cảm thật sự siêu cấp tốt, đây chính là làn da trẻ con hàng thật giá thật.
Kết quả buổi rối đến giờ đi ngủ, Bạch Tuyên dùng ánh mắt oán giận ghé mông
sát vào người cô: "Em sao không sờ mông người ta, vợ à em đứng núi này
trông núi nọ."
Kim Thu cảm thấy cô không phải sinh một, mà tới hai đứa nhỏ!
Đợi đến lúc Nguyên Nguyên lớn hơn một chút đã có thể nhìn ra tính cách cơ
bản như thế nào. Không giống cha nó, cũng không giống mẹ nó, theo Bạch
Nghị Quốc nói, hơi giống với ông nội của ông nội nó, giải thích như thế
nào nhỉ, khá nghiêm túc chững chạc, không hợp với một đứa trẻ.
Bởi vì từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, chỉ số IQ khá cao, Bạch Nghị Quốc xin gia sư về nhà dạy kèm, tất cả bài tập đều hoàn thành đúng giờ, bài vở
không có lỗi nào, ngẫu nhiên sai sót cũng tự mình nghiêm chỉnh viết lại
một lần, hơn nữa chưa từng phạm một lỗi lần thứ hai.
Rõ ràng là
còn nhỏ, Kim Thu muốn cho con ăn cơm, nhưng Nguyên Nguyên nghiêm trang
từ chối cô: "Mẹ, con đã bốn tuổi rồi, con có thể tự ăn cơm."
Cậu
cầm muỗng, nghiêm túc bới cơm, tuy thỉnh thoảng có rơi ra ngoài nhưng
thật sự có thể tự mình ăn hết một chén, không cần có người đút.
Nhưng trái lại Bạch Tuyên... Kim Thu nhét một miếng thịt vào miệng anh, mặt
không biểu cảm mà nghĩ, tính cách cha với con trai có phải đã bị đổi
ngược rồi không?
"Cha, cha cũng đã 30 tuổi, không thể để mẹ đút
ăn cơm được." Nguyên Nguyên không chỉ nghiêm khắc với bản thân, thậm chí đối với Bạch Tuyên cũng nghiêm khắc như vậy, "Với tư cách là một người
cha, cha nên làm một tấm gương tốt cho con."
Bạch Tuyên lúc ấy
vẫn còn đang lựa xương cá cho Kim Thu, nghe xong lời này liền ngớ người, nhìn con trai mình với ánh mắt như gặp quỷ: "Cha là cha của con!"
Anh rốt cuộc cũng hiểu được Bạch Thiếu Thành vì sao lại lấy thân phận gây
áp lực rồi, bởi vì căn bản la mắng không thể nào giảng đạo lý được.
"Chính bởi vì cha là cha của con, cho nên cha càng phải làm tấm gương cho con! Cha của con, cần phải là một nam tử hán đội trời đạp đất!" Nguyên
Nguyên kéo Kim Thu sang một bên, khích lệ mẹ của mình, "Mẹ, cha đã là
người lớn rồi, mẹ không thể chiều cha như vậy, sẽ làm hư cha đấy."
Bạch Tuyên khóc không ra nước mắt: "Vợ à ~."
Kim Thu nhìn ông cụ non nhà mình, hắng giọng một cái: "Khụ, thực ra là mẹ ăn không hết, cho nên nhờ cha con ăn phụ mẹ một ít."
Nguyên Nguyên suy tư một chút, miễn miễn cưỡng cưỡng đáp: "Dạ, vậy được rồi."
Buổi tối, Bạch Tuyên tủi thân vùi đầu vào ngực Kim Thu khóc lóc kể lể: "Vợ
à, con của em ghét bỏ anh không phải là đàn ông! Anh mà không đàn ông
thì nó sao tới được đây! Đáng ghét! Nó không thích anh!"
Trong
việc này, Kim Thu đặc biệt ủng hộ con trai nhà mình, cha người ta đều
cao lớn khỏe mạnh, là núi cao của con trai noi theo, nhưng vị nhà mình
thì... Thôi thôi, không phải còn có Bạch Nghị Quốc và Bạch Thiếu Thành
sao, Hoàng Trạch, Hoàng Tử An, Hoàng Hiên đều rất cưng chiều nó, Nguyên
Nguyên cũng không thiếu trưởng bối nam tính để làm gương.
"Không sao, em không chê anh." Kim Thu hôn lên môi anh một cái, "Em chính là thích anh như thế này."
Bạch Tuyên lập tức vểnh đuôi lên, dương dương tự đắc: "Đúng thế, vợ thích
anh như thế nào anh liền như thế đấy." Anh chính là hình dáng mà Kim Thu yêu thích nhất tận đáy lòng, đương nhiên cô nhìn thế nào cũng thấy hợp ý hết.
Kim Thu chải lông cho anh từ đầu đến mông, Bạch Tuyên được
vỗ về như vậy, phơi phới uốn éo lung tung trong ngực của cô: "Rốt cuộc
Nguyên Nguyên sẽ không tranh vợ với anh nữa rồi, thật tốt."
Thấy
bộ dạng vui vẻ của anh, Kim Thu nghĩ đến dáng vẻ đại nhân chững chạc của con trai vừa cảm thấy buồn rầu, lại cảm thấy đáng yêu, hận không thể
kéo cục cưng vào lòng nhéo vài cái vào mặt.
May mắn còn có Bạch Tuyên thỏa mãn các loại nhã thú của cô, bằng không có con trai như vậy thật là không có cảm giác thành tựu.
Sau khi Nguyên Nguyên lớn hơn một chút, liền trở thành bảo bối trong lòng
của tất cả mọi người. Đi học thì nhảy vài lớp, hoàn toàn xứng đáng là
thiên tài, nhưng trong mắt của Kim Thu, đứa con này cái gì cũng tốt,
nhưng không biết từ lúc nào đã biến thành mặt than.
Có một người
chồng thiên tài núi băng mặt than có thể nghe rất đẹp trai rất hạnh
phúc, nhưng có một con trai thiên tài núi băng mặt than thì, làm mẹ rất
là đau khổ.
Kim Thu cũng không biết tại sao cô lại sinh ra một
đứa con trai kỳ lạ như vậy, rõ ràng Bạch Tuyên rất đáng yêu lại biết làm nũng, cô còn từng nằm mơ hy vọng con trai mình có thể suốt ngày làm
nũng gọi cô mẹ ơi mẹ à cả ngày.
"A Tuyên, đột nhiên em cảm thấy
vẫn là anh đáng yêu nhất." Kim Thu hôn một cái thật kêu lên mặt anh,
cuối cùng cũng tìm lại thú vui trên người Bạch Tuyên nũng nịu đáng yêu
này.
Bạch Tuyên vừa lăn qua lăn lại trước ngực của Kim Thu vừa
cảm thấy, trước đây dạy dỗ con trai thành như vậy thật là một lựa chọn
rất chính xác.
Chuyện làm nũng với vợ như thế này, chỉ một mình anh được làm mà thôi.
Phải biết rằng, trong những lúc Kim Thu không để ý, Bạch Tuyên đã dạy con trai thế này:
Bạch Tuyên: Không được làm nũng với mẹ, con là đàn ông rồi, con phải bảo vệ mẹ, hiểu chưa?
Nguyên Nguyên (6 tuổi) đứng thẳng: Đã hiểu, thưa cha.
Vì vậy trong lúc Nguyên Nguyên cố gắng biến thành một tiểu hán tử, từ bỏ
việc làm nũng với mẹ, cậu không biết rằng người cha đáng xấu hổ của mình đang nằm trong lòng mẹ cậu làm nũng tỏ vẻ đáng yêu: "Vợ à, A Tuyên nghe lời nhất, em thơm A Tuyên một cái nha."
Bạch Tuyên: Kiểm tra
được điểm tối đa thì có cái gì đặc biệt hơn người, nếu vẫn còn muốn được mẹ khen ngợi, không được kiêu ngạo hiểu không? Một lần thành công không có nghĩa là lần nào cũng thành công, không được kiêu căng.
Nguyên Nguyên (10 tuổi): Con đã biết.
Vì vậy trong lúc Nguyên Nguyên cố gắng tiếp tục dồn sức học tập, liên tục
nhảy lớp, ngay cả lúc mẹ hỏi han ân cần sợ cậu quá khổ cực, cậu vẫn điềm nhiên trả lời: "Con trai không mệt, cái này có là gì đâu ạ."
Cha cậu nhìn cậu tỏ vẻ khen ngợi, sau đó xoay người nhảy vào trong lòng Kim Thu: "Ooooaaaaaa vợ ơi, con trai còn thông minh hơn cả anh khiến người
ta buồn quá đi!"
Bạch Tuyên: Nam tử hán đại trượng phu, gặp
khó khăn chỉ biết tìm mẹ thì thật mất mặt, tự mình tìm cách giải quyết,
không được nói cho mẹ con để mẹ lo lắng, hiểu không?
Nguyên Nguyên (14 tuổi): Đã hiểu.
Vì vậy khi Kim Thu đau lòng hỏi con trai: "Gần đây có phải có chuyện gì
xảy ra hay không, nhìn cả người con đều gầy đi cả rồi." Cô sờ lên gương
mặt nhỏ nhắn của con trai, lo lắng đau buồn. Nguyên Nguyên cố gắng
nghiêm mặt: "Mẹ à, không có chuyện gì đâu, con rất khỏe."
Buổi tối, Kim Thu bùi ngùi nói với Bạch Tuyên: "Con trai lớn rồi, có tâm sự rồi, biết giữ bí mật với chúng ta rồi."
Bạch Tuyên vui vẻ hôn cô mấy cái, vừa nịnh nọt cô: "Vợ à, chuyện gì A Tuyên
cũng nói với em hết, em còn có anh mà, con trai trưởng thành, sẽ lấy
người khác làm vợ, chỉ có A Tuyên lúc nào cũng là của em!"
Tục
ngữ nói, "Đại trí giả ngu", ở trong gia đình này, Bạch Tuyên dùng EQ và
IQ hơn người áp bức con trai mình, "Giả heo ăn thịt hổ", thuận lợi chiếm giữ vị trí đầu tiên trong suy nghĩ của Kim Thu, hơn nữa không ngừng cố
gắng sớm ngày đuổi con trai ra khỏi nhà tự lập, gây dựng sự nghiệp.
Nào, mọi người hãy vì Tiểu Bạch nhỏ đốt nến nhang, có người cha như thế, thật sự là... HAHA
[Mai là ngày cuối cùng rồi *gạt lệ*, tác giả thật không nỡ.]