Gần đây mọi người đều khá hài lòng với cuộc sống của mình, ban ngày Kim Thu đi làm, cuộc sống phong phú lại bận rộn, buổi tối có Bạch Tuyên bên cạnh làm nũng, rồi làm ấm giường. Thật sự là rất thoải mái. Mà ban ngày Bạch Tuyên cũng đến nhà Bạch Nghị Quốc, học cách kiếm nhiều tiền, thực hiện giấc mơ nuôi vợ, cũng không coi là quá nhàm chán. Khuya về nhà thì có thể bám dính lấy Kim Thu, hạnh phúc như vậy, dần dần anh cũng cảm
thấy quay về làm người cũng không phải là chuyện gì quá tệ.
Ngày
ngày thấy cháu trai mình trưởng thành, Bạch Nghị Quốc cũng thấy rất vui, ông nghĩ rằng sớm muộn gì cũng phải đưa đứa cháu trai đang trong
trạng thái yêu đương bình thường nhưng chỉ số IQ lại cực kì cao này ra
ngoài khoe khoang mới được... Đúng vậy, có một ngày, ông đã cẩn thận cho Bạch Tuyên làm bài trắc nghiệm về chỉ số IQ, kết quả kiểm tra hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông, chỉ số IQ của anh lên đến tận 180.
Đúng là mừng phát khóc. Cứ nghĩ anh là một đứa thiểu năng, lại hóa ra là một thiên tài! Bạch Nghị Quốc nhớ ngày xưa bác sĩ đến khám bệnh cho Bạch
Tuyên từng nói, những đứa trẻ bị tự kỉ, một phần là thiểu năng, nhưng có một phần khác là thiên tài, thiểu năng và thiên tài chỉ cách nhau một
bước chân mà thôi.
Mặc dù tình huống của Bạch Tuyên khi ấy không
phải là tự kỉ, nhưng kết quả như vậy vẫn khiến cho Bạch Nghị Quốc cảm
thấy rất sảng khoái.
A a a a a a lần này phải cho mấy lão già
bình thường hay chê cháu mình biết mặt! Bạch Nghị Quốc chuẩn bị đến lúc
Bạch Tuyên học xong, liền dẫn anh ra ngoài khoe khoang, rửa nhục cũ.
Bạch Tuyên không hề biết ý định của ông mình, tốc độ học của anh rất nhanh,
Bạch Nghị Quốc phát hiện ra, đúng như lời Kim Thu nói, những gì anh thấy qua một lần, anh đều có thể thuộc lòng, điều kiện tiên quyết là anh
muốn học.
Nếu như não của Bạch Tuyên có thể quy ra thành một biểu đồ hình tròn, thì ít nhất 90% trong đó anh đang nghĩ đến những việc
liên quan đến Kim Thu, chẳng hạn như bây giờ vợ đang làm gì, đã ăn cơm
chưa, hôm nay về nhà liệu cô ấy có khen mình không, buổi tối nên ăn gì,
trước khi đi ngủ liệu có thể làm chuyện ấy một lần không... còn thừa lại 10% thì chia ra cho Bạch Nghị Quốc, ông ngoại, bà ngoại, còn những
người không liên quan như Bạch Giác thì không có phần.
Ngày mai
là thứ bảy, Kim Thu không đi làm, Bạch Tuyên sau khi học xong, nói với
Bạch Nghị Quốc, "Ông nội, ngày mai cháu có thể nghỉ học một buổi được
không? Cháu muốn đi hẹn hò với vợ."
"Không được." Bạch Nghị Quốc dù muốn hay không cũng đều bác bỏ.
Đối với loại chuyện này, Bạch Tuyên tuyệt đối sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy: "Ông nội!"
"A Tuyên, không phải ông không đồng ý." Bạch Nghị Quốc cười híp mắt, nhấp
một ngụm trà, tâm trạng có vẻ đang rất tốt: "Chẳng qua là thế này, cháu
nói muốn học cách kiếm tiền, không thể bỏ dở giữa chừng vậy chứ."
"Cháu không bỏ giữa chừng. Cháu chỉ muốn xin nghỉ một buổi thôi." Bạch Tuyên giải thích.
Bạch Nghị Quốc lắc đầu một cái: "Vậy cũng không được, xuân buồn ngủ, thu mệt mỏi, hạ lim dim, đến mùa đông thì lại ngủ say.Dù thế nào thì cháu cũng
không thể nghỉ được, với lý do gì đi chăng nữa cũng không. Ngày nào cháu cũng có cái cần phải học, học xong thì mới đi chơi được."
Bạch Tuyên đang tức giận, bĩu môi, đột nhiên nảy ra một ý: "Vậy hôm nay cháu học hết phần của ngày mai là được chứ gì?"
"Tất nhiên." Cứ thế là Bạch Nghị Quốc dễ dàng dò được năng lực chịu đựng của Bạch Tuyên.
Vì còn chưa đến hai tiếng nữa là Kim Thu sẽ về nhà, Bạch Tuyên nhất định
phải dùng nửa tiếng để học xong phần nội dung mà bình thường anh phải
học trong một ngày.
Nhưng đối với anh, đó không phải là vấn đề!
Được kích thích bởi việc đi hẹn hò với vợ, anh liền đọc nhanh như gió,
đọc đâu hiểu đó, học một hiểu mười...
Ban đầu Bạch Nghị Quốc còn
lo anh sẽ không theo nổi cường độ học như vậy, nhưng cuối cùng ông vẫn
vui vẻ cho anh về sớm, Bạch Tuyên liền nhảy chân sáo đi về, không hề hay biết việc Bạch Nghị Quốc vừa xếp thêm lớp học cho anh.
Lúc này
anh còn đang rất vui vì cuộc hẹn ngày mai, Bạch Tuyên chuẩn bị rất
nhiều, lên mạng xem lịch chiếu phim, chọn phim mà Kim Thu thích, sau đó
đi tìm danh sách các quán ăn gần đó, lúc này đã là giữa tháng mười hai,
sắp đến lễ giáng sinh, có không ít các chương trình khuyến mãi...
Buổi hẹn hò đầu tiên với vợ, nhất định phải thật hoàn hảo! Bạch Tuyên thầm hạ quyết tâm.
Dì cả đến năm ngày, Bạch Tuyên cũng nhịn năm ngày, mấy ngày gần đây bắt
đầu thèm ăn thịt đến điên rồi, lúc nào cũng hận không thể dính chặt vào
người Kim Thu, mắt thì lúc nào cũng dán vào ngực cô, chỉ cần Kim Thu cúi người để lộ ra chút da thịt nào, nước miếng anh liền chảy ròng ròng,
ngốc đến mức khiến người ta không muốn nhìn thẳng.
"Này, lau đi." Kim Thu rút khăn giấy lau liệng cho anh. Vừa rồi cô chỉ cởi áo khoác
ra, bên trong còn mặc một chiếc áo len màu lông dê, vì là loại áo cần
quàng khăn, nên cổ áo hơi thấp, nhưng cũng chẳng để lộ cái gì, sao anh
vừa thấy đã bắt đầu động tình rồi vậy?
Mùa xuân vẫn chưa đến mà.
Bạch Tuyên lau nước miếng, một bàn tay vồ chuẩn lấy ngực cô, anh còn cảm
giác được phần hoa văn đồ lót nổi lên trong lòng bàn tay. Trong một
giây, anh liền nhũn ra như bún, vẻ mặt đầy say mê. Kim Thu không chịu
nổi nữa, đưa tay ra ôm lấy anh vào lòng: "Sao thế? Lại làm nũng rồi."
"Vợ, mai em không đi làm đúng không?" Bạch Tuyên hỏi.
"Đúng vậy." Kim Thu định ăn một quả quýt, nhưng lại bị anh cướp mất, tự tay đút cô. "Sao thế?"
Đột nhiên Bạch Tuyên ngồi thẳng lên, vừa sốt sắng vừa nghiêm túc, mời cô: "Vậy ngày mai chúng ta đi hẹn hò đi."
Kim Thu sững người ra một lúc, hẹn hò? Từ này đúng là vừa xa lạ, lại vừa
quen thuộc. Trước kia cô và Đỗ Thiên Trạch rất hay ra ngoài hẹn hò,
nhưng từ khi yêu Bạch Tuyên, hai người dường như lúc nào cũng dính lấy
nhau, còn cần phải đi hẹn hò nữa sao? Cô nhìn Bạch Tuyên một cái, lại có chút ngạc nhiên, vì trong mắt anh là vẻ thấp thỏm, mong đợi... rất
giống như những nam sinh lần đầu tiên hẹn bạn gái ra ngoài.
"Được." Cô vui vẻ đồng ý.
Ngày hôm sau, cô đặc biệt mặc một chiếc áo choàng dài mới mua, vừa tôn dáng
mà vừa tôn khí chất, Kim Thu kẻ lông mày, sau đó nghĩ đến người nào đó
rất thích gặm môi cô nên không đánh son màu, chỉ đánh ít son dưỡng rồi
ra ngoài.
Ngược lại Bạch Tuyên ăn mặc rất bình thường, nhưng vì
chân dài, dáng đẹp nên mặc gì nhìn cũng rất đẹp trai, trước kia giấu anh ở nhà thì thấy không có gì, giờ dẫn anh ra đường, cô gái nào đi qua
cũng liếc mắt nhìn anh vài lần.
"Các cô ấy đều nhìn lén anh kìa." Kim Thu khoác tay Bạch Tuyên, từ từ đi trên đường. Mùa đông ở phía Bắc
khác hoàn toàn với mùa đông ở phía Nam, nhất là cảm giác rét lạnh. Cô
quấn một chiếc khăn quàng thật dầy, đội mũ, đeo găng tay. Bạch Tuyên còn kéo một tay cô, nhét vào trong túi áo khoác của mình, cảm giác rất ấm
áp
Bạch Tuyên dịu dàng nói: "Mặt anh bị mũ che hết rồi, sao họ
còn nhìn?" Anh cũng quấn một chiếc khăn quàng cổ thật dày, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.
Kim Thu bật cười, "Nhìn dáng người." Vừa rồi cô nhìn
anh từ phía sau một cái. Thấy bóng lưng anh rất đẹp, nên có người tò mò
muốn nhìn anh từ chính diện là chuyện rất bình thường.
Bạch Tuyên đỏ mặt: "Anh chỉ cần vợ thích thôi."
"Em thích mà." Kim Thu cười híp mắt, trước kia vì sợ người khác nhìn cô như bị điên, nên cô rất ít khi vừa đi dạo phố, vừa nói chuyện với Bạch
Tuyên thế, giờ mới cảm thấy cảm giác này rất tuyệt.
Cô mới đến
Bắc Kinh, không biết đường, nên hoàn toàn phụ thuộc vào Bạch Tuyên, anh
dẫn cô đi đâu thì đi đấy, mà Bạch Tuyên cũng đã chuẩn bị kĩ từ trước,
nhớ đường rất chuẩn.
Nơi dừng chân đầu tiên của hai người là rạp
chiếu phim, bên ngoài có treo rất nhiều tấm áp phích giới thiệu phim
mới, chỗ bán vé cũng có rất nhiều người xếp hàng, Bạch Tuyên cười híp
mắt, kéo cô vào trong: "Anh đã mua xong vé rồi, vợ không cần phải chờ
đâu."
Nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh dẫn một cô
gái đi ra ngoài, sau khi vào trong, anh mờ mịt nhìn xung quanh một vòng, thấy có người đang bán quà vặt đứng một bên, anh nhìn Kim Thu một cái,
anh chưa lên tiếng, cô đã cười: "Đi, mua ít đồ ăn nào."
Cô muốn
ăn bắp rang bơ và trà sữa nóng, Bạch Tuyên ngoan ngoãn móc tiền túi ra
trả. Đây là lần đầu tiên anh dùng đến ví tiền, bên trong có một hàng thẻ tín dụng, thẻ VIP... còn có một chồng tiền giấy rất dày. Mặc dù Bạch
Nghị Quốc đã dạy anh những kiến thức kinh doanh, nhưng Bạch Tuyên vẫn
rất mơ hồ về khái niệm tiền nong... Không còn cách nào khác, Bạch Nghị
Quốc đành phải lấy tiền đến làm ví dụ, có điều ví dụ lại quá lớn so với
thực tế, mấy trăm, mấy ngàn tệ trong mắt anh liền giống như mấy tệ, mấy
đồng vậy.
Mua đồ ăn vặt xong, cũng gần đến giờ chiếu phim, Bạch
Tuyên kéo Kim Thu đi tìm chỗ ngồi, anh mua vé tình nhân, tầm nhìn cũng
không tệ.
Kim Thu vừa ngồi xuống, đúng lúc người ngồi cạnh cũng
tìm thấy chỗ, hai người vô tình ngẩng đầu nhìn một cái, đều ngớ ra, một
lúc sau Kim Thu mới cười lên tiếng: "Thật trùng hợp."
"Ừm, rất
trùng hợp." Đôi tình nhân mới tới không là ai khác, chính là Đỗ Thiên
Trạch và Hạ Tĩnh, Hạ Tĩnh cũng thấy Kim Thu, liền nhíu mày: "Kim Thu."
Bây giờ Kim Thu đang vui vẻ, cũng không muốn so đo với cô ta, "Hạ Tĩnh." Cô dừng một chút, sau đó chuyển tầm mắt đến người Đỗ Thiên Trạch, "Đây là
bạn trai em."
Bạch Tuyên nhìn thoáng qua cũng nhận ra đây là bạn trai cũ của Kim Thu, "Chào hai người."
"Chào anh." Đỗ Thiên Trạch vẫn phong độ như trước, mặc dù có chút lúng túng,
nhưng dù sao cũng lên tiếng chào hỏi rất hòa bình. Lúc này Hạ Tĩnh lại
hừ một tiếng, đặt mông ngồi xuống, không thèm nhìn hai người nữa.
Còn một lúc nữa mới đến lúc chiếu phim, Đỗ Thiên Trạch và Kim Thu sau buổi
họp lớp hôm trước đã giải quyết được khúc mắc với nhau, nên lúc này rất
tự nhiên ngồi bắt chuyện với nhau: "Sao em lại đến Bắc Kinh?"
"Ông chủ của em muốn đến Bắc Kinh mở công ty, em đi theo." Kim Thu cười một
tiếng, cảm thấy Vệ Thiên Hành trước giờ đối xử với cô rất tốt, thời buổi bây giờ, tìm một ông chủ tốt cũng giống như tìm một người đàn ông tốt,
đều quan trọng, và đều rất khó.
Nhưng thật may là cô có một ông chủ tốt, cũng có một người đàn ông tốt.
Đỗ Thiên Trạch gật đầu một cái, lại hỏi: "Bắc Kinh khác xa thành phố Hải, em đã quen chưa?"
"Cũng tốt." Mặc dù đồ ăn ở đây có vẻ khác với miền Nam, nhưng dù sao cũng là
thủ đô, cái gì cũng có, muốn ăn đồ ăn quê hương cũng không phải là
chuyện khó, Kim Thu thấy mình vẫn có thể chấp nhận được.
Đỗ Thiên Trạch biết khẩu vị và thói quen của cô, liền giới thiệu cho cô mấy quán ăn phương Nam, Kim Thu gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ.
Hai người mới chỉ nói chuyện một lúc, Hạ Tĩnh đã tỏ vẻ khó chịu, không mặn
không nhạt nói: "Người ta cũng có bạn trai rồi, còn cần anh quan tâm đến mấy chuyện này sao?"
Kim Thu không nhịn được, bật cười: "Hạ
Tĩnh, dù sao cũng học với nhau bốn năm, cậu cũng không đến mức gạt bỏ cả tình bạn bè đến vậy chứ?" Cô cũng không cần phải vạch rõ quan hệ với Đỗ Thiên Trạch, hai người từng yêu nhau, đó dù sao cũng là quá khứ đã qua, nếu nói rằng trước kia một trong hai người còn có ý định nào khác, thì
sau lần nói chuyện lần trước cũng đã bỏ đi rồi.
Hơn nữa Bạch
Tuyên cũng biết rõ quá khứ của cô, trước giờ cô cũng không có ý định
giấu diếm, thay vì việc cố che dấu rồi tạo ra khoảng cách giữa hai
người, thà bằng nói hết ra cho nhẹ lòng.
Hạ Tĩnh lại có vẻ rất đề phòng cô, không muốn để Đỗ Thiên Trạch nói chuyện thêm câu nào với cô,
kéo kéo tay Đỗ Thiên Trạch, "Phim chiếu rồi kìa."
Đèn còn chưa
tắt, chiếu cái gì mà chiếu. Kim Thu hoàn toàn câm nín, cô thầm tự hỏi,
rốt cuộc bản thân đã đắc tội gì với Hạ Tĩnh... Được rồi, vì cô đã từng
qua lại với người yêu của cô ấy, nên giờ cứ phải canh cánh rồi lo âu vậy sao?
Ngược lại, Bạch Tuyên có vẻ khôn khéo hơn rất nhiều, thấy
cô nói chuyện với Đỗ Thiên Trạch, thì không hề để ý chút nào, một tay ôm lấy eo cô, để cô có thể dựa vào người mình, một tay để gọn trà sữa và
bắp rang bơ vào chỗ cô có thể với tới được, vừa tỉ mỉ, vừa chu đáo.
Phim bắt đầu chiếu, đèn tắt, cả phòng chiếu bắt đầu tối lại, Bạch Tuyên đổi lại tư thế, ôm lấy cô chặt hơn nữa.
Tâm trạng Kim Thu có chút xíu bùi ngùi, rất khéo, bộ phim này có nhiều
phần. Trước kia, khi học đại học, cô và Đỗ Thiên Trạch từng đi xem phần
hai của bộ phim này, hôm nay chiếu phần ba, nghĩ lại, mới chỉ vài năm
thôi, cảnh còn người mất.
Cũng may bên cạnh đã có người, trong
lòng cũng yên ổn, không đến nỗi ăn năn hối hận. Mà lúc này Bạch Tuyên vì chưa xem hai phần trước nên giờ vẫn còn có chút hoang mang với các tình tiết trong phim, Kim Thu liền nhỏ giọng kể qua với anh, cuối cùng cười
nói: "Nếu anh thích, về nhà hai chúng ta cùng xem lại hai phần trước một lần."
"Ở cùng một chỗ với vợ, xem gì cũng được." Vì trong rạp rất tối, anh liền cúi đầu hôn trộm lên má cô một cái.
Nhưng mặc dù đã nói nhỏ, Đỗ Thiên Trạch ngồi ngay bên cạnh vẫn có thể nghe
rất rõ. Trong lòng anh tràn ngập một loại cảm giác rất khó tả, dưới ánh
sáng lấp loáng, anh còn loáng thoáng thấy tay Kim Thu đặt trên đùi.
Trước kia anh đã rất nhiều lần nắm đôi tay trắng trẻo mịn màng ấy, nhưng hôm nay cô lại đang nắm lấy tay người đàn ông khác, mười ngón đan vào
nhau.
Tay trái của Kim Thu nắm lấy tay trái của Bạch Tuyên, tay
phải của hai người lại rất rảnh rỗi, vì vậy Kim Thu liền lấy bắp rang bơ đút cho anh ăn, khi Bạch Tuyên ăn, lần nào cũng tranh thủ liếm ngón tay cô một cái, cô lại mỉm cười mắng yêu anh: "Nghịch ngợm."
Mặc dù
phim trên màn ảnh lớn đã đến phần cao trào, nhưng Kim Thu và Bạch Tuyên
vẫn còn chìm trong không khí ấm áp giữa hai người, hai tiếng đồng hồ cứ
thế nhanh chóng trôi qua.