Đưa mắt nhìn về phía ba người đang lo lắng kia, Mặc đại sư ngừng một
lát rồi nói: “Sở dĩ trước đây cậu ấy ngốc nghếch như vậy, là vì hồn
phách không được trọn vẹn thôi.”
Đối với câu nói này, cả ba người đều có những biểu hiện khác nhau. Bạch Nghị Quốc thì chẳng thể nào tin
được loại chuyện hư ảo này, bà Hoàng thì kinh ngạc, duy chỉ có Hoàng
Trạch bỗng nhiên nhớ đến một sự việc mà ông tưởng rằng mình đã quên
mất. Do đó sắc mặt chợt cứng ngắt, Mặc đại sư phát hiện liền hỏi: “Ông
Hoàng đang nghi ngờ chuyện gì à?”
Hoàng Trạch trầm mặc một lát rồi nói: “Lúc A Tuyên được tầm một tuổi, khi ấy, Lạt Ma Tây Tạng (1) đến Bắc Kinh, không biết mọi người có còn nhớ chuyện này không?”
(1) Lạt Ma Tây Tạng: Thầy tu ở Tây Tạng. Đây là cách gọi tôn kính của các thầy tu theo đạo Lạt Ma ở Tây Tạng
Lần xuất hành ấy biểu thị cho tình hữu nghị của nhân dân Tây Tạng với chính phủ, có lợi cho sự đoàn kết của dân tộc, vì vậy đây là
một sự kiện vô cung quan trọng, Bạch Nghị Quốc nói: “Đương nhiên là
nhớ.”
“Lúc đó, tôi ôm A Tuyên đi xem náo nhiệt, Lạt Ma đó cũng
nói với tôi một câu đại loại như, hồn phách của đứa nhỏ này không được
trọn vẹn.”
Thế mà câu nói của Mặc đại sư cũng giống y như vậy.
Bạch Nghị Quốc và Hoàng Trạch đưa mắt nhìn nhau: “Nói cách khác, chỉ
cần Kim tiểu thư ở bên cạnh Bạch Tuyên, thì sẽ không xảy ra chuyện gì
sao?”
“Đâu chỉ là không có chuyện gì, hơn nữa sẽ càng ngày khỏe
mạnh.” Mặc đại sư cười khà khà, “Sư muội tôi đã xem qua nhân duyên của
Kim tiểu thư, là một mối nhân duyên hiếm có.”
Bạch Nghị Quốc hừ một tiếng: “A Tuyên đương nhiên là mối nhân duyên tốt!”
Mặc đại sư nói: “Đúng vậy. Tôi cũng đã xem qua ngày sinh của Bạch thiếu
gia, là số mệnh tốt, gặp dữ hóa lành không có tai ương, của cải không
phải lo, đảm bảo bình an yên ổn.”
Nghe đến đây, trên mặt Bạch
Nghị Quốc cuối cùng cũng lộ ra ý cười, ông cẩn thận suy nghĩ một chút,
thỏa hiệp: “Chỉ cần A Tuyên thích là được.”
Bất kể là vì anh thích hay do anh cần, Bạch Nghị Quốc đều ý thức được, xem ra, Kim
Thu là không thể không ở bên cạnh cháu trai ông rồi… Aiz, thôi được,
chỉ cần A Tuyên khỏe mạnh, cái gì cũng đều không quan trọng.
Trong lòng Bạch Nghị Quốc cũng đã thỏa hiệp rồi.
“Ông nội.” Bạch Tuyên vừa hồi phục lại không bao lâu, sắc mặt thoạt nhìn
chưa khỏe lắm, nhưng đôi mắt lại rất sống động, xem ra không còn gì đáng ngại nữa.
Bạch Nghị Quốc thấy anh hồi phục lại, cố ngăn khóe miệng đang nhếch lên, xụ mặt: “Bây giờ biết gọi tiếng ông nội rồi à?”
Bạch Tuyên chớp mắt: “Vợ con ngủ rồi. Con mang cô ấy về phòng ngủ đây. Tạm biệt ông ngoại bà ngoại, tạm biệt ông nội.” Anh vẫy vẫy tay, vui vẻ ôm
Kim Thu lên lầu đi ngủ.
Tạm… tạm biệt?! Cái tên tiểu tử thúi! Kiểu hiểu chuyện thế này còn không bằng lúc ngốc nghếch trước kia! Tức chết ông đây rồi!
Hoàng Trạch nhìn sắc mặt lúc xanh lúc đỏ của ông, khẽ an ủi: “Con cái trưởng
thành luôn khó tránh khỏi như vậy.” Đừng nghĩ miệng ông hay to tiếng,
thái độ của ông đối với Bạch Tuyên là độc nhất vô nhị, còn cháu trai
ruột là Hoàng Hiên lại bị ông quản giáo vô cùng nghiêm khắc, quanh
năm suốt tháng ở trong quân đội,cực khổ đi nghĩa vụ, đến cả bóng dáng
của phụ nữ cũng không thấy.
Thế nhưng ông đã khoan dung rất nhiều đối với Bạch Tuyên, chỉ hy vọng anh được bình an khỏe mạnh là tốt rồi.
Kim Thu quên mất mình đã ngủ tự lúc nào. Hai người cứ ôm chặt lấy nhau,
trong lòng cô vừa áy náy vừa cảm động, không ngừng rơi lệ, khóc đến mệt
lả ra, lại thấy anh không còn chuyện gì nữa, cứ thế mà vô thức chìm
vào giấc ngủ, đến cả việc Bạch Tuyên ôm cô trở về phòng khi nào cũng
chẳng hề hay biết.
Khó khăn lắm mới ngủ được một giấc, còn không
kịp mở mắt ra đã nhớ đến chuyện cô chưa xin phép nghỉ làm, liền bật dậy, cái này gọi là bỏ bê công việc rồi! Kim Thu cứ nghĩ như vậy, dù còn
đang buồn ngủ nhưng vẫn bắt mình mở mắt ra rồi sờ tìm điện thoại, kết
quả điện thoại thì không chạm được, chỉ chạm phải một cái đầu tóc tai bù xù.
Thoáng nhìn xuống, ô hay, Bạch Tuyên chẳng mặc gì đang ôm
chặt lấy cô, xem ra cũng đã ngủ được một giấc rồi, tinh thần có vẻ rất
tốt, tay chân xiết chặt lấy cơ thể của cô, hình như có cái gì đó cao cao đang nhô lên, cọ cọ lên đùi cô nãy giờ.
“Vợ à…” Giọng nói của
anh ngọt đến phát ngán, giống như lọt vào tai thì sẽ phải mang thai
vậy. Kim Thu không chịu được việc anh cứ sờ sờ ngực cô, anh lầm bầm hai tiếng, nhìn cô đầy chờ mong, Kim Thu cố tình làm như không nhìn thấy:
“Điện thoại di động của em đâu rồi?”
Điện thoại nằm trên tủ đầu
giường cạnh cô, sau đó tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục, Kim
Thu nghĩ tới liền đau đầu, vừa cầm lấy di động trên tay, lại một lần nữa bị chấn động, quả nhiên là Boss lớn Vệ Thiên Hành, cô cứng nhắc nhấn
nút nghe: “Này, Vệ Tổng…”
Cô còn chưa kịp nói lời xin lỗi thì
chợt nghe Vệ Thiên Hành cười nói: “Lần này may mà có em, anh không nghĩ chúng ta còn có thể xoay chuyển tình thế. Nếu vậy, em cũng
đừng suy nghĩ nhiều, vui vẻ ở lại Bạch gia làm khách nhé, khi nào trở
về anh sẽ đưa thêm tiền thưởng.”
“Ơ… này.” Kim Thu còn mơ hồ
không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Vệ Thiên Hành đã cúp điện thoại.
“Bảo mình ở lại Bạch gia làm khách? Làm sao anh ấy biết mình ở chỗ này…
Quái lạ.”
Chưa kịp nghĩ thêm, Bạch Tuyên đã nhào đầu về phía cô
gặm một cái: “Dù sao cũng không đi làm nữa, anh muốn cái khác.” Dạo này
gan anh lớn hơn rồi, nói xong còn muốn cởi quần áo của cô ra, Kim Thu
không kịp đẩy anh sang thì đã bị anh ăn được rồi, bụng của anh dính chặt lấy cô, mỗi lần hít thở, hai người đều cảm thấy đang đến gần với nhau
thêm một chút.
Nhưng vẫn còn chưa đủ.
Một tiếng sau.
Bạch Tuyên cảm thấy vô cùng thỏa mãn, bụng cũng kêu lên ùng ục, Kim Thu buồn cười: “Em cũng đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi.” Nhưng nhìn cảnh tượng
của hai người lúc này, cô liền nói lại: “Đi tắm trước đã.”
Sau
khi tắm gội và thay quần áo, lúc hai người xuống lầu thì đã là buổi
chiều của ngày hôm sau, giờ cơm cũng qua mất rồi, đúng lúc nấu ăn xong,
người hầu vội vàng làm những chuyện lặt vặt khác. Bạch Tuyên chạy từ
đông sang tây, quyết định tự mình xuống bếp nấu một bát mì, mùi thơm lan cả đến gian phòng sách của Bạch Nghị Quốc, ông còn tưởng rằng Kim Thu
đang ở phòng bếp, nhìn kỹ thì hóa ra là cháu trai của mình: “Con đang
nấu mì à?”
“Vâng ạ.” Nếu như Bạch Tuyên lúc trước giống như con
sông nhỏ đang dần dần khô cạn, chẳng có chút sức sống, thì Bạch Tuyên
của lúc này lại như con sông Trường Giang, Hoàng Hà cuộn trào mãnh liệt, tinh thần phấn chấn,phồn vinh mạnh mẽ, có thể so với thời kỳ trưởng
thành của một thiếu niên mới lớn, “Ông nội muốn ăn không?”
Bạch Nghị Quốc cả đời này đều muốn thử qua món ăn mà cháu trai nấu: “Được, ông nội nếm thử.”
Chén thứ nhất vừa được mang ra, đã bị Bạch Tuyên đưa đến ngay cho Kim Thu ở
đối diện, khuôn mặt Bạch Nghị Quốc bỗng chốc đen lại,may mà Kim Thu
thông minh, lập tức đẩy bát mì đến trước mặt ông: “Ông nội ăn trước
đi.”
“Hừ.” Tuy là Kim Thu cũng được coi là nghe lời hiểu
chuyện, nhưng Bạch lão gia vẫn không chịu được mà ăn phải dấm chua, âm
dương quái khí (2) thầm nói: “Vừa có con dâu đã quên đi mẹ.”
(2) Âm dương quái khí: kỳ quái, quái lạ.
Tuy rằng Kim Thu có tâm tính thiện lương, đã đồng ý chuyện ở cùng Bạch
Tuyên, nhưng cô cũng hiểu lúc này tạm thời không nên gấp gáp, ông chủ
cho phép cô nghỉ để ở lại chỗ này làm khách, thì cũng xem như để cô có thời gian xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp với vị trưởng bối này
rồi.
Bạch Tuyên nhìn thấy Kim Thu đem chén thứ nhất đặt trước mặt Bạch Nghị Quốc, quyết định cho toàn bộ số mì còn lại vào trong một cái
chén lớn hơn, chỉ lấy một đôi đũa, sau đó nhấc ghế đi đến ngồi bên cạnh
Kim Thu, rõ ràng là muốn cô đút anh ăn.
Kim Thu cảm thấy không
thể chiều anh được, quyết định đứng dậy cầm bát đũa xới bớt ra, ăn một
mình, Bạch Tuyên vô cùng ủ rũ, rầu rĩ nhìn cô trong chốc lát, giành lại
chiếc đũa trong tay cô, Kim Thu lấy một đôi đũa mới, cảm thấy thói quen thích ăn nước trong miệng người khác của anh thật là khó hiểu.
Ăn no rồi sưởi nắng là chuyện tốt nhất của cả đời người. Trong sân, nơi
có ánh nắng mặt trời tốt nhất, đặt hai chiếc ghế mây, một lớn một nhỏ,
đã có chút cũ kỹ rồi. Ghế mây đều được vuốt phẳng nhẵn bóng, phát ra
chút ánh sáng, Bạch Nghị Quốc chỉ vào cái ghế mây nhỏ kia rồi cười: “Khi còn bé con rất thích ngồi ngây người ở chỗ kia.”
Bạch Tuyên cũng nhớ rõ: “Con còn có thể vẽ tranh nữa.”
Khi còn bé, anh cũng không biết vì sao lại có thể ngồi ở chỗ kia cả ngày,
đôi lúc sẽ nhặt hòn đá nhỏ trên mặt đất lên phủi đi hai cái, sau này
Bạch Nghị Quốc mua cho anh tập tranh và bút sáp màu, tính ra thì cuộc
sống lúc nhỏ của anh cũng chẳng có gì đặc sắc, chỉ yêu thích một hai thứ.
“Ha ha, những thứ đó của con.. chữ như gà bới vậy, ông nội
dằn lòng lắm mới trả lại cho con.” Bạch Nghị Quốc nói Bạch Tuyên chữ
xấu, nhưng trong lòng lại rất mực yêu thương. Tiếc là Bạch Tuyên không
có lương tâm, hưng phấn mà nói: “Vậy sao, ở đâu, con muốn tìm lại cho vợ xem thử.”
Nhìn anh hào hứng bừng bừng, Bạch Nghị Quốc tự động
không để ý đến câu sau, đi vào phòng đọc sách lấy ra một tập tranh từ trong tủ, Bạch Tuyên vội vã mở ra tờ thứ nhất, kết quả lật vài tờ, thì
mặt đỏ tới mang tai, giấu đầu hở đuôi nói: “Cái này không đẹp, chúng ta
đừng xem.”
Trái lại Kim Thu thì rất hiếu kỳ, cô lại gần mở ra một tờ, sau đó nhịn không được, “Phì” bật cười một tiếng, Bạch Tuyên lấy
tay che mặt, cảm thấy không còn mặt mũi nhìn ai nữa… Những bức vẽ kia
quả thực là trình độ trong nhà trẻ, vô cùng thê thảm đến chính anh cũng
không dám nhìn.
Ngược lại là Bạch Nghị Quốc vui tươi hớn hở lật ra vài tờ, khen ngợi: “Tranh này rất đẹp đấy.”
Kim Thu cũng góp vui nhìn vài trang, lát sau Bạch Tuyên xấu hổ dựa người vào cô nói: “Đây là hồ nước, đây là hoa, đây là cây.”
Anh nghiêm túc giải thích, lại phát hiện ra vẻ mặt Kim Thu bỗng nhiên trở
nên hết sức kinh ngạc và không ngờ, như là nhìn thấy những thứ chẳng thể tin được.
“Có phải là anh vẽ rất xấu không…” Bạch Tuyên tội
nghiệp nhìn cô, vặn vẹo ngón tay, nhưng dường như Kim Thu lại không quan tâm đến, từng bức tranh bỗng rất nhanh lướt qua đầu cô, vẻ mặt càng
ngày càng khó hiểu.
Bạch Tuyên dè dặt hỏi: “Vợ, làm sao vậy?”
Kim Thu nhíu mày, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, rồi cất lời, thậm
chí cô nói năng còn có chút lộn xộn: “Đây… đây là đâu?”
“Không biết nữa.” Bạch Tuyên gãi gãi đầu, cũng không có ấn tượng gì, “Là anh tùy tiện vẽ ra thôi.”
“Anh nhìn kỹ xem, chỗ này có phải là rất quen không?”
Đó là bức tranh sáp màu vẽ một căn phòng, đường nét xiêu xiêu vẹo vẹo,
chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra một chiếc giường lớn, một cái bàn, cái
ghế, còn có một số thứ thường thấy trong nhưng căn phòng, Bạch Tuyên
nhìn một hồi lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra manh mối, anh há to miệng: “Đây chẳng phải là phòng của vợ sao?”
Cũng không hẳn, bên trong
bức vẽ này là phòng ngủ đã từng ở hơn hai mươi năm của Kim Thu, tuy rằng phòng ngủ của các cô gái cơ bản đều giống nhau, nhưng lại không thể nào giống y hệt và chính xác đến từng thứ như vậy được, kể cả trên giường
treo ảnh chụp, bày biện thùng rác, vị trí giá sách, số ngăn kéo của bàn
học, bên trái là đèn bàn, bên phải là giá sách, phía trên còn đặt một
con gấu Teddy nhỏ.
“Còn cả cái này nữa.” Kim Thu vội vàng lật qua một trang, “Nhìn xem mấy cái hồ nước này, còn có tảng đá kia,
vách tường bị sụp một nửa, đây là đằng sau chỗ ở của chúng ta, khi em
còn bé thường hay đi vào trong đó chơi, giống như đúc!”
Cái này
Bạch Tuyên cũng không biết, anh kinh ngạc há to miệng, ngay cả Bạch Nghị Quốc ở một bên nghe cũng hiểu được, không thể tưởng tượng nổi, Bạch
Tuyên khi còn bé chỉ tiện tay vẽ vời, làm sao có thể liên hệ mật thiết
với Kim Thu như vậy chứ?