Trước khi đào hố này, tôi vẫn muốn viết một hố cổ đại, nhưng rồi lại
quyết định vẫn nên viết bộ hiện đại này xong trước thì hơn, không có
nguyên nhân gì cả, chỉ là muốn vậy thôi.
Trước đây đã từng nghe
ai đó nói, đại ý là trong cuộc sống chung quy phải có hai giai đoạn: một là thời gian tuyệt đẹp, một sẽ là những ngày tháng nhẹ nhàng. Có rất
nhiều người chìm đắm trong thời gian tuyệt đẹp, ký ức không thể phai
nhạt, từ đó về sau mãi mãi khắc sâu trong lòng.
Sau này tôi nghĩ, truyền kỳ dù gì cũng là truyền kỳ, đa số chúng ta đều chỉ là người phàm trần, sướng vui đau buồn, củi gạo dầu muối là những sinh hoạt trần thế, vì vậy cũng hi vọng có một đoạn thời gian nhẹ nhàng ấm áp.
Câu
truyện này tôi viết dành tặng cho các cô gái, hy vọng có thể tìm được vị lang trung như ý, dắt tay đi bên nhau đời đời kiếp kiếp, không oán
trách, không hối hận.
Ly Hồn ký: chủ yếu là viết về Trương Thiến
Nương cùng người anh họ Vương Trụ yêu nhau từ khi còn bé, ba của Thiến
Nương, Trương Dật cũng thường nhắc đi nhắc lại chuyện sẽ gả Thiến Nương
cho Vương Trụ. Thế nhưng sau khi trưởng thành, Trương Dật lại muốn
Trương Thiến Nương đi lấy người khác, Thiến Nương từ đó uất ức mà sinh
bệnh. Vương Trụ cũng mượn cớ rời Trường An, xa Thiến Nương. Không ngờ
nửa đêm Thiến Nương đuổi theo lên thuyền, cùng đi đến nước Thục, chung
sống với nhau, sinh được hai người con trai. Sau này Thiến Nương rất nhớ cha mẹ mình nên cùng Vương Trụ về nhà thăm viếng. Một mình Vương Trụ
đến trước nhà Trương Dật kể rõ chuyện Thiến Nương bỏ trốn, lúc đó mới
biết Thiến Nương vẫn còn ốm đau nằm ở nhà, người ra đi theo anh ta chính là linh hồn của Thiến Nương. Thể xác và linh hồn gặp gỡ, hợp lại thành
một thể.
Năm ba Bắc Ngụy, Trương Dật làm quan ở Hoành Châu, trầm
tính, ít bạn bè, có hai người con gái, một đứa chết sớm, chỉ còn lại
Thiến Nương, đoan trang xinh đẹp tuyệt trần. Vương Trụ là cháu trai,
khôi ngô tuấn tú.
Trương Dật viết, “Sau này nó sẽ là chồng của Thiến Nương!”
Sau khi trưởng thành, Vương Trụ và Thiến Nương yêu nhau thắm thiết, người
trong nhà không ai không biết. Sau đó được ban hôn, tranh giành với
Trương Dật. Con gái thì uất ức, Vương Trụ cũng oán hận. Dùng cái chết để xin từ hôn, nhưng không thể. Trụ đau buồn, quyết tâm bỏ đi.
Hoàng hôn, cách chân núi vài ba dặm. Nửa đêm, Vương Trụ đang mơ ngủ, chợt
nghe trên bờ có người, bước chân rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lên đến
thuyền. Hỏi ra mới biết Thiến Nương mang theo đồ đạc đến đây. Vương Trụ
kinh ngạc phát điên, cầm tay hỏi han. “Chàng thâm tình như vậy, có tình
cảm khắng khít. Nay lại đoạt mất ý nguyện, lại biết có một quân lang yêu sâu đậm không dễ, nên đành tự sát lấy thân phụng báo, thà bỏ mạng chứ
nhất quyết không theo.” Vương Trụ không suy nghĩ bất cứ điều gì, vui vẻ
nhanh chóng cùng Thiến Nương lên thuyền, suốt đêm bỏ trốn
Bôn ba
mấy tháng đến nước Thục, lưu lạc ở đó năm năm, sinh hai người con, tuyệt tin với Trương Dật. Người vợ nhớ thương cha mẹ ruột liền nói: “Thiếp
ngày đó không từ mà biệt, theo chàng. Hiện tại đã năm năm trôi qua,
không biết phụ thân sống một mình thế nào?”, Trụ đáp: “Chi bằng quay
về!” Hai người đồng ý quay về Hoành Châu.
Đến nơi, một mình Vương Trụ đi đến nhà Trương Dật. Trương Dật nói: “Thiến Nương nằm bệnh liệt
mấy năm nay, cậu nói cái quỷ gì vậy!” Trụ đáp: “Người ở trong thuyền!”
Trương Dật kinh hãi, cho người đi kiểm nghiệm. Quả nhiên Thiến Nương ở
bên trong, thần thái vui vẻ, người hầu họ Tấn đi theo: “Mau báo đại
nhân!”, người nhà nhanh chóng về thông báo với Trương Dật. Người con gái nằm trong phòng đột nhiên ngồi dậy, thay y phục, mỉm cười không nói ra
nghênh đón hợp hai thành một. Toàn bộ gia đình giữ bí mật. Bốn mươi năm
sau, hai vợ chồng qua đời. Hai người con trai Hiếu, Liêm thi đỗ thừa,
úy.