Lý Tình Thâm lại đột
nhiên nhếch môi lên nở nụ cười, nghĩ đến tối qua cô gái nhỏ kia làm tổ ở trong ngực hào hứng mắng bừng bừng, liền tao nhã cười yếu ớt: "Ừ tôi
biến thái!"
"" Tô Thần hoàn toàn không có gì để nói.
Là ai nói, phụ nữ trong tình yêu, chỉ số thông minh bằng không, thật ra, đàn
ông trong tình yêu, chỉ số thông minh cũng cao không biết đi đâu!
Hiển nhiên tâm tình Lý Tình Thâm rất tốt, còn đắm chìm trong trí nhớ Lăng
Mạt Mạt rúc ở trong lòng anh mang cho anh những cảm giác ấm áp hạnh
phúc.
Tô Thần đột nhiên như nghĩ tới cái gì, hơi thở dài, mở miệng: "Tình Thâm."
"Sao?"
"Xem ra, cậu rất thích cô ấy, như thế ngẫu nhiên chủ động một chút, cũng không tính là quá phận chứ."
Lý Tình Thâm biết Tô Thần ám chỉ cái gì, nụ cười trên mặt đột nhiên thu lại.
Tô Thần tiếp tục mở miệng: "Tình Thâm, không phải tôi xen vào việc của
người khác, tôi chỉ có chút lo lắng cho cậu, lo lắng tương lai cậu sẽ
đau khổ."
Lý Tình Thâm nghe thấy nói như vậy, thì nở nụ cười.
Anh nhàn nhạt nhìn ngoài cửa sổ xe, đường phố không tính là sáng ngời, ánh
mắt nhẹ nhàng như sương: "Tô Thần, cậu có biết, Lăng Mạt Mạt đối với tôi mà nói, đại biểu cho cái gì không?"
Tô Thần không nói gì.
Đáy mắt Lý Tình Thâm lộ ra kiên định ấm áp, khóe môi gợi lên, giọng nói mê hoặc, nói cho hắn: "Lý tưởng."
Đáy lòng Tô Thần khẽ run lên, trong nháy mắt hắn có chút khó hiểu ý nghĩa lý tưởng trong lời nói của Lý Tình Thâm: "Lý tưởng?"
"Ừ." Lý Tình Thâm nhàn nhạt cười, khẳng định lặp lại nói: "Đúng, lý tưởng."
Trong nháy mắt, hai người đều im lặng.
Bên trong xe yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt của Lý Tình Thâm vang vọng, anh nghĩ tới lý tưởng của mình.
Lúc anh mười bốn tuổi gặp được cô, thì có một suy nghĩ, biến cô gái nhỏ
xinh đẹp trắng nõn thành sủng vật của mình, qua thời gian dài, không
biết vì sao, suy nghĩ này, liền trở thành lý tưởng.
Lý Tình Thâm 20 tuổi, Lăng Mạt Mạt 14 tuổi anh chờ cô lớn lên, lý tưởng là cưới cô về làm vợ.
Lý Tình Thâm 22 tuổi, Lăng Mạt Mạt 16 tuổi anh biết cô thích một người con trai, lý tưởng vẫn là cưới cô về làm vợ.
Lý Tình Thâm 24 tuổi, anh nhìn Lăng Mạt Mạt 18 tuổi theo đuổi một người con trai, lý tưởng vẫn lại là cưới cô làm vợ.
Lý Tình Thâm 26 tuổi, anh giúp Lăng Mạt Mạt 20 tuổi theo đuổi con trai, lý tưởng vẫn như cũ là cưới cô làm vợ.
Đây là lý tưởng của anh, chưa từng thay đổi, cũng sẽ không thay đổi.
"Nếu là lý tưởng, tại sao không nghĩ cách biến thành sự thật?" Tô Thần không hiểu vì sao Lý Tình Thâm không chủ động xuất kích với Lăng Mạt Mạt,
"Một khi đã yêu như vậy, vậy thì nghĩ tất cả biện pháp biến cô thành của mình! Cậu cũng không cần phải đau khổ dày vò như vậy!"
"Đau khổ
dày vò sao? Dù sao cũng không phải một ngày hai ngày, cũng không khác
những người đang sống đó, " Lý Tình Thâm rũ mi mắt xuống, nhàn nhạt mở
miệng: "Chuyện tình yêu, không cướp đoạt đến được, giữ lại được người
của cô ấy, không giữ được lòng của cô ấy, sẽ chỉ làm tất cả đều đau
khổ."
Anh yêu cô như thế, làm sao chịu được cô khổ sở?
Anh tình nguyện mình đau khổ dày vò, yên lặng canh giữ ở bên cạnh cô, chỉ
cần cô có thể vui vẻ, cả đời cô không biết anh yêu cô, anh cũng không
oán không hối.
Chuyện tình yê, hai bên phải tình nguyện, lý tưởng thuần khiết trân quý như vậy, anh không muốn dùng thủ đoạn dơ bẩn xấu
xa, đi làm bẩn vẻ đẹp của cô.