Nhìn thấy Trình Thanh Thông đi ra, trợ lý lập tức đứng lên chuẩn bị
đi tới phòng làm việc, nhắc nhở Tần Dĩ Nam mở cuộc họp, nghe thấy bên
trong truyền tới một tiếng "rầm", bước chân vội vội vàng vàng nhất thời
liền bị dọa đến ngừng ngay tại chỗ.
Qua khoảng một phút, trong phòng làm việc yên tĩnh không truyền tới bất cứ tiếng vang nào, lúc này trợ lý mới cẩn thận dè dặt đi đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa ba tiếng.
Đợi rất lâu, trong phòng làm việc đều không truyền ra tiếng
vang của Tần Dĩ Nam, vào lúc trợ lý do dự nên đẩy cửa ra nhìn vào, hay
là xoay người rời đi trước, cửa phòng làm việc đã được dùng sức kéo ra.
Trợ lý bị kinh hãi, toàn thân khẽ run rẩy, ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Dĩ Nam: "Tần tổng, lát nữa cuộc họp..."
Tần Dĩ Nam giống như hoàn toàn không có nhìn thấy anh ta, sải bước đi qua trước mặt anh ta, bước đi, bước vào thang máy.
Thang máy đến tầng một, Tần Dĩ Nam đi ra, đúng lúc tình cờ gặp mấy nhân viên của công ty.
"Chào Tần tổng." Mọi người một lời một câu lên tiếng chào hỏi.
Tần Dĩ Nam đến đầu cũng không gật một chút, trực tiếp xem nhẹ mấy người chắn trước mặt, bước nhanh đi về phía ngoài cửa, chạy đến ven đường.
Anh nhìn quanh trái phải hai lần, bất chấp xe lui tới tới lui trước
mặt, trực tiếp xông qua đèn đỏ, xông đến đường phố đối diện, chạy đến
trước một chiếc xe taxi, đưa tay ra, dùng sức kéo Trình Thanh Thông đang cúi người chui vào trong xe ra ngoài.
Mắt Trình Thanh Thông đỏ lợi hại, dưới lông mi ướt át lóe lên ánh sáng không thể tưởng tượng nổi.
Tần Dĩ Nam mấp máy môi, lực đạo nắm cánh tay cô không khống chế được
liền gia tăng lên, anh hoàn toàn không có cho cô cơ hội mở miệng nói
chuyện, trực tiếp cúi đầu, tiến đến bên tai cô, giọng nói giống như kẹp
băng: "Hy vọng cô nói được thì làm được, chỉ lần này."
Lời nói của anh cực kỳ ngắn gọn, không biết có phải là vì vừa rồi khóc quá lợi
hại, Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam, vẻ mặt có chút hốt
hoảng, giống như đang không tiếng động hỏi thăm ý tứ lời nói này của anh là gì?
Tần Dĩ Nam thu hết nghi hoặc của cô vào đáy mắt, lại
không có chút ý tứ giải thích với cô, trực tiếp buông cánh tay cô ra,
xoay người, nghênh ngang trở về dọc theo ven đường.
Thẳng đến khi bóng dáng Tần Dĩ Nam biến mất ở trong tòa nhà văn phòng, Trình Thanh Thông mới chậm chạp phục hồi tinh thần lại.
Xe taxi ngừng ở ven đường kia đã lái đi, Trình Thanh Thông giơ tay lên, lại chặn một chiếc xe, sau khi ngồi lên, báo khách sạn Tứ Quý.
Con đường có chút ùn tắc, xe lái lái dừng dừng, Trình Thanh Thông cách
ngoài cửa sổ, nhìn đèn neon dần dần sáng lên ở bên ngoài, hậu tri hậu
giác phản ứng được, Tần Dĩ Nam ném câu "Hy vọng cô nói được thì làm
được, chỉ lần này", chính là đáp lại câu cô kéo vạt áo anh đáng thương
cầu xin: "Xin anh, chỉ lần này..."
Cho nên, anh đây là đáp ứng muốn giúp cô sao?
Vì sao anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý?
-
Tuy nói Tần Dĩ Nam đáp ứng giúp Trình Thanh Thông, nhưng hai
ngày sau, hai người giống như sau khi ly hôn, không có chút xíu giao
nhau.
Trước khi mẹ Trình lên máy bay, gửi cho Trình Thanh
Thông một dòng tin nhắn, nói với cô, sau mười bảy tiếng, sẽ đáp xuống
phi trường quốc tế Bắc Kinh.
Trình Thanh Thông nhìn thoáng qua điện thoại di động, tiếp tục kiểm tra phòng, sau khi trở lại phòng làm
việc, đã là mười một giờ đêm khuya, cô do dự một hồi lâu, lấy điện thoại di động gọi cho Tần Dĩ Nam một cú điện thoại.
Tần Dĩ Nam còn
chưa ngủ, điện thoại tiếp rất nhanh, cách ống nghe, Trình Thanh Thông
còn có thể nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đánh chữ lách cách.
Trễ như vậy rồi, anh vẫn còn đang làm việc ư?
Suy đoán lặng lẽ của Trình Thanh Thông còn chưa ổn định, liền nghe thấy giọng nói không tốt của Tần Dĩ Nam truyền tới: "Có chuyện gì?"