Trong phòng ngủ chỉ mở đèn bàn mờ nhạt, nhuộm màu sắc trong nhà thành nhàn nhạt, ấm áp, cảm giác rất ấm áp.
Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân sóng vai nằm ở trên giường, ở giữa hai người, cách khoảng hai centinmet
Đây không phải lần đầu tiên anh và cô chung giường chung gối, nhưng đây lại là lần đầu tiên chung giường chung gối sau khi anh và cô tâm ý tương
thông.
Trước đây mỗi lần anh và cô làm chuyện xấu, hai lần là
anh uống say, một lần là cô không biết chuyện, nhưng hiện tại không
giống nhau, dù ở một chỗ sau khi hiểu rõ, nhưng đối với một ít chuyện
cấm kỵ, vẫn tồn tại một chút chướng ngại tâm lý.
Bóng đêm rất
yên tĩnh, anh và cô ai cũng không có chủ động mở miệng trò chuyện, bọn
họ đều có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Hai người đều
không có buồn ngủ, bảo trì một tư thế nằm lâu, đều có chút không thoải
mái, lúc anh xoay người, cô cũng trở mình theo, sau đó tay hai người
liền lơ đãng đụng chạm nhau.
Đầu ngón tay Tống Thanh Xuân run run, sau đó liền cảm giác được tay ấm áp của người đàn ông, nắm chặt tay mềm mại của cô.
Anh dùng lực đạo rất nhẹ nhàng cầm tay cô, sau đó liền nắm thành bộ dạng mười ngón tay đan xen.
Một loại ngọt ngào và tốt đẹp nói không nên lời, lan tràn ra từ lòng bàn
tay nắm lấy nhau của bọn họ, khiến cho tất cả không khí trong phòng, đều trở nên vô cùng ấm áp an nhàn.
Năm tháng yên tĩnh, có lẽ chính là bộ dáng như hiện tại đi.
Hai người ở cùng một chỗ, không nhất định phải làm chuyện yêu nhau mới sẽ
vui vẻ, chỉ ngây thơ nằm ở cùng một chỗ, tay nắm tay cảm nhận mồ hôi
thấm ra từ lòng bàn tay của đối phương, cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc bừng
bừng.
Tô Chi Niệm thật rất thỏa mãn, lúc anh cảm giác được thõa
mãn nơi đáy lòng Tống Thanh Xuân, anh trở nên càng thỏa mãn, anh không
cầm lòng nổi càng thêm dùng sức cầm tay cô, sau đó khi cơn buồn ngủ tập
kích tới cô, nói một câu: “Ngủ ngon, Đình Đình.”
Tống Thanh Xuân nghiêng người, nhìn về phía Tô Chi Niệm, nhìn sườn mặt người đàn ông
đối diện với trần nhà, mặt mày cong cong: “Tô Chi Niệm, ngủ ngon.”
Tô Chi Niệm nhịn không được cũng xoay người, hướng về Tống Thanh Xuân.
Hai người mỗi người nằm ở trên gối từng người, mượn đèn vàng mờ nhạt, cùng nhìn nhau .
Gần đây Tống Thanh Xuân dễ dàng mệt chỉ muốn ngủ, rất nhanh liền chống đỡ
không nổi, mí mắt cô bắt đầu đánh nhau, trước khi cô rơi vào giấc ngủ,
Tô Chi Niệm không thể chịu nổi, vẫn gọi tên cô: “Đình Đình?”
“Ừ?” Tống Thanh Xuân nỗ lực mở mắt rủ xuống ra, nhìn chằm chằm đáy mắt tỏa sáng của anh, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Tuy rằng đã quyết định ở cùng một chỗ với cô, nhưng đáy lòng Tô Chi Niệm
vẫn có một chút thấp thỏm có chút bất an, anh lại gia tăng một ít sức
lực cho tay đã nắm chặt giữa anh và cô, sau đó ngữ điệu nhẹ nhàng chậm
chạp mở miệng nói: “Đình Đình, anh hỏi em một lần cuối cùng, em thật
không hối hận sao?”
Trong chốc lát mặt nhỏ của Tống Thanh Xuân
sụp đổ xuống, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm mấy lần, ngữ khí không tốt mở
miệng: “Tô Chi Niệm, có phải anh còn muốn bị đánh không?”
Tô Chi Niệm đối mặt với ngữ khí tức giận của Tống Thanh Xuân, vẻ mặt trên mặt
lại trở nên càng thêm chậm rãi, anh vươn cánh tay đến trên cần cổ Tống
Thanh Xuân: “Đình Đình, về sau em hối hận, muốn rời đi từ bên cạnh anh,
nếu anh không buông tay, em đừng oán anh.”
Tống Thanh Xuân nghe
nói như thế, biểu tình trên mặt chợt chuyển tốt lên, cô cười khanh khách hai tiếng, tìm một tư thế thoải mái nằm trong hõm vai của Tô Chi Niệm
xong: “Không có oán hay không.”
Tô Chi Niệm yên lặng nở nụ cười dưới đáy lòng, cúi đầu, ấn một nụ hôn ngủ ngon xuống mi tâm của anh.
Tống Thanh Xuân tiếp nhận được nụ hôn của anh, mặt mày uốn cong cong, thân
mật rúc vào trong lòng anh, rất nhanh liền rơi vào trong giấc mộng.