Cô nhớ trước lúc cô hôn mê, người tài xế kia cầm dao găm đâm một nhát vào ngực cô. . . . . .
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ đến đây, tay lập tức sờ ngực trái của mình, không
có đau đớn truyền đến như dự đoán, cô dừng lại một chút, không dám tin
tiếp tục nhấn thêm mấy lần nữa, sau đó mới dám tin chắc, cô không hề bị
thương.
Cây đao kia không có đâm vào thân thể của cô. . . . . . Nói cách khác, vào giây phút quan trọng cuối cùng, có người cứu cô.
Mặc dù lúc ấy ý thức của cô đã không còn tỉnh táo như vậy, nhưng cô vẫn có
thể cảm nhận được, rõ ràng người tài xế kia muốn lấy mạng của cô, cho
nên không thể nào dừng tay ở bước cuối cùng. . . . . .
Lúc ấy
hiện trường ngoại trừ bắt cóc ba người bọn cô ra ngoài, chỉ có cô và anh Dĩ Nam. . . . . . Mà trước lúc cô hôn mê, thì anh Dĩ Nam đã bị người
mập mạp kia đánh hôn mê bất tỉnh. . . . . .
Người cứu mạng cô
không phải là anh Dĩ Nam. . . . . . Tống Thanh Xuân suy nghĩ chừng hai
giây, sau đó giống như nhớ tới điều gì vậy, đáy mắt chợt sáng lên. . . . . . Chẳng lẽ là cái người vẫn ở sau lưng len lén chăm sóc cô?
Suy nghĩ này mới vừa thoáng qua, ánh mắt Tống Thanh Xuân trở nên sáng rực,
mọi thứ trở nên chắc chắn lên, đúng, là anh nhất định là anh, chỉ có thể là anh, bởi vì trên thế giới này chỉ có anh mới xuất hiện đúng lúc cô
gặp nguy hiểm nhất!
Nếu như lúc ấy cô có thể chịu đựng thêm một
chút nữa, không ngất đi sớm như vậy, có phải là cô có thể biết người
khiến cho cô tò mò mấy ngày qua?
Tống Thanh Xuân có chút ảo não
mím môi, mới vừa hạ mí mắt xuống, bỗng nhiên nhớ đến Tần Dĩ Nam, sau đó
lập tức quay đầu, nhìn về phía Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu hỏi: "Anh Dĩ
Nam đâu?"
Cô tận mắt nhìn thấy người mập mạp kia xuống tay mạnh
thế nào, hơn nữa nhiều chiêu đều hướng vào những chỗ nguy hiểm của Tần
Dĩ Nam. . . . . . Thậm chí, trước khi cô nhắm mắt, cô còn chứng kiến
cảnh người mập mạp kia giơ cây côn lên cao, muốn đâm vào ngực anh. . . . . .
Cũng giống như trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cô được cứu, vậy anh Dĩ Nam như thế nào. . . . . .
Tống Thanh Xuân không dám tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, hô hấp trở nên căng
thẳng, âm thanh run rẫy lại hỏi thêm một lần nữa: "Rốt cuộc anh Dĩ Nam
như thế nào?"
"Vết thương của đứa nhỏ Dĩ Nam kia nghiêm trọng hơn con nhiều, một đoạn xương ngực bị gãy, chân cũng gãy xương, may mà nó
từng tham gia bộ đội mấy năm, thể chất thân thể tốt hơn người bình
thường rất nhiều, không có xuất hiện nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng mà
gân cốt bị thương một trăm ngày mới lành, nó phải nằm nghỉ ngơi ít nhất
một tháng. . . . . ." Tống Mạnh Hoa nói xong tình hình của Tần Dĩ Nam,
cuối cùng vẫn không nhịn được oán trách một câu: ". . . . . . Thế mà Dĩ
Nam lại tỉnh sớm hơn con hai ngày."
Tống Thanh Xuân nghe xong lời nói của Tống Mạnh Hoa, thở dài nhẹ nhõm, cô vươn tay lên theo bản năng, muốn lấy hết kim tiêm trên người xuống: "Anh Dĩ Nam ở phòng bệnh nào,
hiện tại con muốn đi thăm anh ấy."
"Con nằm đây đi đừng nhúc
nhích" Tống Mạnh Hoa vươn tay, đè động tác của cô lại: "Dĩ Nam đang nằm ở phòng bệnh bên cạnh con, trước khi con tỉnh lại, ba mới vừa qua bên kia thăm nó, nó uống thuốc xong cảm thấy buồn ngủ, đoán chừng đến buổi tối
mới tỉnh lại, đến lúc đó con qua thăm nó cũng chưa muộn, hiện tại trước
tiên phải truyền dịch cho xong đã."
. . . . . .
Như Tống Mạnh Hoa từng nói, bảy giờ tối, Tần Dĩ Nam mới tỉnh lại.
Tống Thanh Xuân ngủ liên tục mấy ngày nay, trừ bỏ việc thân thể có chút ssuy nhược ra những cái khác đều rất tốt.
Cho nên cơm tối, Tống Thanh Xuân cố ý đi qua ăn ở phòng bệnh của Tần Dĩ Nam.
Xem ra Tần Dĩ Nam nhếch nhác hơn cô rất nhiều, trên đầu và trên ngực đều có băng gạc, đùi bó thạch cao, trên mặt và những phần da thịt lộ ra ngoài, khắp nơi đều thấy máu ứ đọng và những vết thương lớn nhỏ không đều
nhau.