Trong phòng ngủ thiếu đi Tô Chi Niệm, không khí có vẻ không hề đè nén nặng nề như vậy nữa,
tâm trạng căng thẳng của Tống Thanh Xuân cũng từ từ buông lỏng.
Cô xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi đi ra, mới vừa tới
giường, trong lúc bất chợt liền ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn chằm
chằm vào chỗ Tô Chi Niệm mới vừa đứng, vẻ mặt có chút đờ đẫn.
Vừa rồi anh cương quyết không uống rượu. . . . . . Trong lúc chơi mạc chược chiều này, Đường Nặc đã đưa cho anh một chai rio, nhưng anh đã từ chối, khi đó Đường Nặc lẩm bẩm rất nhiều lời, hình như là. . . . . .
"Tô Chi Niệm, tửu lượng của cậu cũng có chút cao chứ? Thứ này không khác đồ uống là bao, nồng độ không đáng để, không say được đâu. . . . . ."
Sau khi nói xong, Đường Nặc còn châm chọc cô và hội trưởng một câu: "Cũng
không biết cậu ta trúng gió cái gì mà bắt đầu từ tuần trước, nhất định
phải kiêng rượu không lý do, nhưng mà cậu ta d/đ/l'q;d cũng thật là lợi
hại nha, gần đây đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, thật đúng là không uống
rượu, mặc kệ người khác uống như thế nào, cậu ta cũng chỉ uống trà hoặc
là nước lọc, nghĩ lại cũng thật là say say rồi. . . . . ."
Mi tâm Tống Thanh Xuân khẽ nhíu lại, ngay lúc đó cô chỉ nghe thoáng qua vậy
cũng không để trong lòng, chỉ là mới vừa rồi không biết tại sao đầu óc
lại đột nhiên nghĩ tới những thứ này.
Thì ra là anh không chỉ nói với cô mà thôi.
Thì ra là trước khi anh nói những lời đó với cô thì anh đã cai rượu trước rồi.
Có phải việc này đã chứng tỏ, thật ra thì trước khi anh nói không chạm vào cô thì đáy lòng của anh cũng đã có quyết định như vậy?
Nhưng
trước khi anh đồng ý tiếp quản tập đoàn Tống thị, những lời anh nói
trong đó dường như có ý nghĩa muốn cô dùng thân thể đổi.
Cho nên
dù anh có thật sự ngủ với cô, cho dù cô có sợ hãi và lo lắng, nhưng cũng không thể trách anh, dù sao thì bản giao dịch đó cũng là do cô cam tâm
tình nguyện muốn làm.
Nhưng tại sao. . . . . . Bản thân anh lại quyết định trước, nói không đụng vào cô?
Mới vừa rồi khi Tô Chi Niệm nói những lời đó với Tống Thanh Xuân, cô cũng
không suy nghĩ quá nhiều, bây giờ mới dần dần phát hiện, thật sự là có
nhiều chỗ không đúng.
Anh nói cô chỉ cần chịu trách nhiệm việc
ăn, mặc, ở, đi lại của anh là được rồi, nhưng khi anh đồng ý tiếp quản
tập đoàn Tống thị, thì không đòi hỏi gì cả, miễn là một trăm ngày của
cô, hiện giờ anh không chạm vào cô nữa. . . . . . không nói đến trước
kia, giao dịch này đối với anh có đáng giá hay không, dù sao hiện tại
giao dịch này đối với anh mà nói nhất định là không công bằng.
Dù sao thì trên thế giới này, sẽ không có ai hao tốn tinh lực và tiền bạc lớn như vậy để thuê một cô bảo mẫu chứ?
Hơn nữa cô bảo mẫu đó còn từng chỉ vào mũi của anh, bảo anh cút, cút thật xa!
Tống Thanh Xuân càng nghĩ đáy lòng càng hỗn loạn, cô tựa vào trên đầu giường, hoàn toàn không thấy buồn ngủ chút nào.
Cô muốn nhắm mắt lại, để cho tâm trạng của bản thân mình yên tĩnh một
chút, nhưng mà cô nhắm mắt lại còn chưa tới một phút, trong đầu cô bất
chợt lại dần hiện ra ánh mắt nhìn về phía cô trước khi đi ra khỏi phòng
của Tô Chi Niệm.
Bên trong chứa quá nhiều hàm nghĩa mà cô không thể hiểu nổi.
Lúc cô tiếp xúc với ánh mắt đó, tốc độ của nhịp tim đã bị lỡ một nhịp, bây
giờ nghĩ tới lần nữa, cô vẫn cảm thấy tốc độ rối loạn của nhịp tim khiến cô hoang mang.
Tống Thanh Xuân rất không muốn suy nghĩ nhiều đến ánh mắt đó nữa, nhưng cô lại không khống chế được suy nghĩ, nghĩ đi
nghĩ lại, cô thế nhưng bởi vì ánh mắt đó mà cảm thấy có chút đau lòng.
Tống Thanh Xuân hung hăng hít sâu hai lần, giơ tay sờ lên ngực mình, phát
hiện trái tim vẫn đập rất mạnh, nhưng sâu trong đó lại có chút trống
rỗng không nói nên lời.