Sau lần say rượu này, Tống Thanh Xuân lại bắt đầu mỗi ngày nhùng nhằng đến bảy giờ tối mới về nhà, buổi tối khẩn trương đến mức thật sự không nhịn được nữa mới có
thể thiếp đi, hơn nữa còn ngủ rất nhẹ, một tiếng động nhỏ thôi cũng
khiến cô choàng tỉnh, sau đó bật dạy chạy đến trước cửa sổ xác định
không phải anh trở về thì lại sợ hãi nằm lại trên giường lần nữa, sau đó nằm rất lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Nhưng từ sau chuyện say rượu lần đó, ngược lại Tô Chi Niệm vẫn luôn không về nhà.
Trong ngày thường, hai người đều không điện thoại tới lui chứ đừng nói chi là náo loạn lớn đến như vậy, nếu không phải ngày thứ hai của kỳ nghỉ
Nguyên Đán hai người đúng lúc gặp nhau, thì cô và anh thật sự giống như
năm năm trước, sau khi cãi nhau dữ dội xong thì anh ném cho cô một tờ
chi phiếu, sau đó chuyển ra khỏi nhà cô, trong một đêm cắt đứt tất cả
liên lạc.
Thật ra Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm cũng không thể
gọi là đúng lúc gặp nhau, ở ngày thứ hai của ngày nghỉ tết Nguyên Đán,
trước khi Tống Thanh Xuân ra cửa biết ngay mình sẽ gặp Tô Chi Niệm.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ Nguyên Đán là tiệc trăm ngày của con hội trưởng hội học sinh thời cấp ba.
Nếu nói ai có thể tụ tập bạn học cấp ba sau nhiều năm không gặp thì Tống
Thanh Xuân nghĩ, có lẽ chính là vị hội trưởng hội học sinh này.
Lúc đi học, nhân duyên của hội trưởng rất tốt, sau khi tốt nghiệp, mọi
người đường ai nấy đi, chỉ riêng cậu ta là vẫn luôn liên lạc với mọi
người, sau đó lúc kết hôn, bạn học cấp ba tới hơn phân nữa, hiện tại tổ
chức tiệc trăm ngày, lại trúng ngày nghỉ, bạn học cấp ba hễ còn ở Bắc
Kinh phát triển thì gần như đều tới dự, nếu không phải trên cửa khách
sạn treo bảng "Tiệc trăm ngày" thì Tống Thanh Xuân cảm thấy đây giống
tiệc họp mặt bạn bè hơn.
Tống Thanh Xuân đến hơi sớm, cô nhìn
những bạn học ngày thường liên lạc với mình ngồi cùng một bàn, trước khi tiệc rượu bắt đầu, Tần Dĩ Nam đến, trước kia Tần Dĩ Nam cũng ở trong
hội học sinh nên mối quan hệ xưa nay tốt không có chỗ nào chê được, tặng một bao lì xì cực dày, sau đó đi vòng qua chỗ cô, chào hỏi cô một
tiếng.
Tần Dĩ Nam vừa mới ngồi xuống bàn cùng bạn bè thì Tô Chi Niệm và Đường Nặc bước vào khách sạn.
Lúc đầu Tống Thanh Xuân không chú ý tới cửa, cô bạn ngồi cùng bàn học cấp
ba ở bên cạnh tinh mắt phát hiện, cô bạn cùng bàn này lúc đi học say mê
rất nhiều ngôi sao, Châu Kiệt Luân, Tạ Đình Phong, Lưu Đức Hoa, F4,
nhưng trong lòng cô bạn này lại say mê Tô Chi Niệm nhất, lúc đi học cô
bạn này nói chuyện với cô, sáu câu thì hết năm câu nhắc tới Tô Chi Niệm, lúc này cô bạn đó đã làm vợ người ta, làm mẹ của hai đứa con, chợt nhìn thấy Tô Chi Niệm thì vẫn giống như trái tim thiếu nữ, cực kỳ kích động
nắm tay cô, vừa lắc vừa mê đắm nói: "Tô Chi Niệm đến rồi, nam thần của
tớ đấy, đã nhiều năm không thấy vậy mà hoàn toàn không suy tàn, vẫn đẹp
trai như vậy..."
Lúc Tống Thanh Xuân nghe thấy ba chữ "Tô Chi
Niệm", vẻ mặt có hơi cứng ngắc một chút, cũng chẳng quan tâm đến cánh
tay bị cô bạn nắm đến phát đau, qua một hồi lâu, tầm mắt mới dời về phía cửa.
Nét mặt anh vẫn lạnh nhạt như trước, tây trang chỉnh tề,
nút áo và caravat cài rất có quy tắc, hoàn toàn khác với Đường Nặc cởi
ba nút áo trong mùa đông lạnh ngắt.
"A a a a a... Anh ấy nhìn về
phía chúng ta kìa!" Cô bạn có chút kích động gào lên, âm điệu rất lớn,
nhưng sắc mặt Tống Thanh Xuân lại không ổn miễn cưỡng cười gượng với cô
ấy, sau đó im lặng không nói quay đầu lại, tránh tầm mắt của Tô Chi
Niệm.
Bàn Tống Thanh Xuân ngồi và bàn Tô Chi Niệm ngồi có khoảng
cách rất xa, cộng thêm một đám bạn náo loạn tưng bừng cười cười nói nói, cả tiệc rượu ăn ăn uống uống, mặc dù nay Tống Thanh Xuân không phóng
khoáng như ngày xưa nhưng cũng coi như là tự nhiên.
Tiệc rượu
xong, đợi thông gia cùng đồng nghiệp liên tục rời đi, hội trưởng cố ý
mời bạn học cấp ba vào phòng bài, đánh mấy ván bài.
Trước khi lên lầu đánh bài, không biết là ai đột nhiên đề nghị, nói muốn chụp ảnh lưu niệm.
Tiệc rượu trăm ngày, hội trưởng mời nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, có sẵn dụng cụ ở đây, mọi người đều tán thành đề nghị này, vì vậy dưới sự an bài
của hội trưởng, một đám người cả trai lẫn gái dựa theo chênh lệch chiều
cao xếp thành hai hàng.
Chiều cao của Tống Thanh Xuân chưa tính
là cao nhất trong đám nữ sinh nhưng cũng không xem là thấp nhất, nhưng
hôm nay lúc ra cửa cô cố ý chọn đôi giày cao gót hơn 10cm, cho nên liền
bị xếp ở hàng thứ hai.
Bên cạnh Tống Thanh Xuân đầu tiên là anh
Chương Tử, bởi vì do Tống Thừa, nên cô và Chương Tử rất quen thuộc, hai
người còn cười nói mấy câu.
Một đám người lộn xộn hơn nửa ngày, mới miễn cưỡng sắp xếp được đội hình.
Nhiếp ảnh gia điều chỉnh xong tiêu cự, trong thời gian để mọi người chuẩn bị, Chương Tử bên cạnh Tống Thanh Xuân không biết bị ai đột nhiên kéo đi,
sau đó bên cạnh cô liền đổi người.
Tống Thanh Xuân buồn bực chuyển đầu qua, không ngờ lại nhìn thấy Tô Chi Niệm.
Diễn cảm của người đàn ông rất nhạt, nhìn thẳng về phía trước, không liếc
nhìn cô lấy một cái, nhưng ngay cả như vậy, thân thể Tống Thanh Xuân vẫn có chút cứng ngắc, bước chân theo bản năng như có như không xê dịch ra
ngoài, muốn kéo khoảng cách với Tô Chi Niệm một chút.
"Ba,
hai..." Theo lời của nhiếp ảnh gia, tất cả mọi người hô "Ya" một tiếng,
bởi vì có Tô Chi Niệm ở bên cạnh nên Tống Thanh Xuân hơi mất tự nhiên,
khóe môi chỉ hơi nhếch lên, lúc nhiếp ảnh gia hô "Một", Tô Chi Niệm đứng bên cạnh Tống Thanh Xuân không biết bị ai dùng sức đẩy một cái, thân
thể anh không ổn định, bất cẩn đụng phải Tống Thanh Xuân, anh sợ cô té
nên không hề nghĩ ngợi giơ tay lên ôm lấy bả vai cô, thân thể cô cứng
ngắc lại, lập tức ngẩng đầu lên, còn anh vừa đúng lúc cúi đầu xuống, bốn mắt đụng thẳng vào nhau, vừa vặn camera liên tục vang lên mấy tiếng
"tách tách".
Đến khi chụp ảnh xong, mọi người lập tức giải tán,
lúc này Tống Thanh Xuân mới hoàn hồn, cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt,
giãy khỏi tay Tô Chi Niệm ôm lấy vai mình, vội vàng cất bước rời đi.
Trong tiệc rượu, tất cả mọi người đều uống, uống ít hay uống nhiều đều có
rượu vào trong người, cho nên lúc đánh bài ai nấy đều rất hào hứng, bầu
không khí trong phòng tưng bừng náo nhiệt.
Lúc đầu Tống Thanh
Xuân không chơi, đứng ở bên cạnh bàn Chương Tử và Tần Dĩ Nam nhìn bọn họ đánh bài một lát, sau đó cùng một bạn nữ đi toilet, lúc trở lại, Tống
Thanh Xuân bị cô bạn ngồi cùng bàn gọi lại, "Thanh Xuân, tớ có chút
chuyện phải ra ngoài, cậu thay tớ một lát nhé."
Cô bạn vừa nói
vừa không quan tâm cô có đồng ý hay không liền kéo cánh tay cô, kéo cô
đến trước một cái bàn gần cửa sổ, sau đó dụng lực ấn cô xuống một ghế
trống trước bàn mạt chược.
"Hiện tại mình là nhà cái, thẻ đánh
bạc ở chỗ này, còn đây là xúc xắc để ném..." Cô bạn giải thích qua loa
một chút, nhét xúc xắc vào trong lòng bàn tay cô, sau đó thì vỗ vỗ vai
cô, chạy đi.
Lúc này Tống Thanh Xuân mới nắm lấy xúc xắc, quét
nhìn người đánh bài với mình, sau đó tầm mắt liền dừng lại ở trên thân
người mà mấy ngày nay cô sợ nhất, cô vốn chuẩn bị ném xúc xắc lại nắm
chặt trong lòng bàn tay.
Tô Chi Niệm.
Anh ngồi ở bên tay trái của cô, Đường Nặc ngồi đối diện với cô.
Đường Nặc đang nói chuyện với anh, bởi vì trong phòng quá ồn nên thân thể của anh hơi nghiêng về phía Đường Nặc một chút.
Đường Nặc đang hút thuốc, nửa gương mặt của anh ẩn trong khói thuốc lượn lờ,
tuy nhiên vẫn không ảnh hưởng đến khí chất của anh, hoàn toàn cao nhã
yên lặng lạnh nhạt, sạch sẽ mê người như trước.
Không biết Đường Nặc đang nói chuyện thú vị gì mà phát ra từng tiếng cười nhẹ.
Còn ánh mắt của anh lúc nào cũng lạnh nhạt, cho dù Đường Nặc nói đến lúc
kích động nhất cũng chỉ là khẽ động mí mắt, khiến cho hơi thở sâu lắng
nhàn nhạt trở nên vô cùng tinh tế.
Hội trưởng hội học sinh ngồi ở bên phải Tống Thanh Xuân, anh ta đang nghe điện thoại, miệng anh ta
luôn nói "bảo bối" "tiểu tâm can", biết ngay là anh ta đang quan tâm đến con trai quý mới vừa đầy trăm ngày của mình.
Hội trưởng nhìn cô
rất lâu không nhúc nhích, vươn tay gõ gõ mặt bàn trước mặt cô, thúc giục nói: "Thanh Xuân, ngây ra đó làm gì thế, ném xúc xắc đi!"
Tống
Thanh Xuân bị gọi thì hoàn hồn trở lại, nhìn hội trưởng khẽ cười một
cái, Đường Nặc nghe thấy tiếng thì quay đầu qua, anh ta ngậm lấy điếu
thuốc hít thật sâu một hơi, sau đó kẹp điếu thuốc gõ nhẹ tro thuốc vào
trong gạt tàn, mới cười tủm tỉm mở miệng chào hỏi Tống Thanh Xuân một
tiếng: "Em gái lớp dưới."
Đường Nặc, Tần Dĩ Nam và Tống Thừa là
học cùng một khóa, lúc học cấp ba là bạn đá bóng với nhau, mỗi lần thấy
cô đều sẽ hô một tiếng "em gái lớp dưới", cho dù sau này thành tích thi
tốt nghiệp trung học không tốt ở lại học cùng lớp Tô Chi Niệm, biến
thành cùng khóa với cô nhưng vẫn gọi cô như trước.
Đường Nặc vừa dứt lời, Tô Chi Niệm cũng quay đầu nhìn cô một cái.
Có lẽ vừa rồi lời Đường Nặc nói khiến tâm tình của anh trở nên tốt nên ánh mắt cũng không lạnh như ngày thường, cộng thêm đặc hiệu của ánh sáng
trong phòng bài ngược lại khiến anh có chút giống công tử nhà giàu dịu
dàng như ngọc.
Nhưng cho dù như vậy, Tống Thanh Xuân tiếp xúc với ánh mắt của anh, trái tim vẫn rút chặt lại, tay vốn muốn ném xúc xắc
lại đột nhiên căng cứng, cô cố gắng nỗ lực áp chế thấp thỏm trong lòng,
miễn cưỡng cười một tiếng với Đường Nặc: "Đàn anh Đường, đã lâu không
gặp."
Sau đó cô hơi khựng lại, mới ném xúc xắc.
Tô Chi
Niệm theo động tác của cô, thu hồi tầm mắt lành lạnh, mặc dù cô đang cố
gắng che dấu nhưng anh vẫn nhìn ra được, cô thận trọng và bất an.
Nhiều năm trước Đường Nặc là một người nói nhiều, nhiều năm sau vẫn không
thay đổi, hôm nay là tiệc trăm ngày của con trai yêu quý nên hội trưởng
có uống hơi nhiều, trong quá trình đánh bài, hai người liên tục nói
chuyện không ngừng, bầu không khí cũng vui vẻ rộn rã.
Tống Thanh
Xuân duy trì một tư thế cầm cự ngồi tới cùng, vì không để cho mình lộ vẻ quá mức khẩn trương nên cô ép mình đặt toàn bộ lực chú ý lên trên con
cờ.
Nhưng mà, hơi thở tươi mát độc đáo trên người Tô Chi Niệm tùy theo động tác của anh mà như có như không bay vào trong hơi thở của cô, khiến cho tâm tình của cô từ đầu đến cuối đều không có cách nào bình
tĩnh lại.
Cô chỉ vui mừng có cái là, hôm nay vận may của Tống
Thanh Xuân bạo phát, ngoại trừ lúc đầu đàn anh và Đường Nặc thắng hai
ván ra thì còn lại gần như là cô thắng tất cả, hơn nữa còn là pháo điểm
Tô Chi Niệm.
"Em gái lớp dưới, lợi hại lắm, thắng liền mười tám
ván, tôi và hội trưởng đại nhần bị đánh đến ra tương rồi!" Bắt đầu ván
mới, lúc Đường Nặc xếp bài thì trêu chọc hai câu, đuôi khóe mắt còn liếc về phía Tô Chi Niệm một cái.