"À. . . . . ." Tống
Thanh Xuân đáp một tiếng, tầm mắt theo bản năng lướt qua tập tài liệu mà Tô Chi Niệm đang xem, những lời muốn nói trong miệng đều dừng lại ngay
giữa răng và môi.
Thứ anh nhìn chính là tài liệu của tập đoàn
Tống thị, phía trên rậm rạp chằng chịt chữ ký bằng bút màu đỏ ghi rất
nhiều lời chú thích.
Cô biết mấy chữ viết đó chính là của anh.
Hơn nữa phần tài liệu đó, giống như là đã được nhìn rất nhiều lần, dọc theo tờ giấy đã có chút xù lông rồi, từ màu sắc của những chữ viết đó, có
khi đậm khi nhạt, chắc là mỗi lần nào lật tài liệu ra xem, nếu phát hiện có vấn đề gì đều sẽ đánh dấu một cái.
Kể từ sau khi Tô Chi Niệm
tiếp quản chức CEO của tập đoàn Tống thị, Tống Thanh Xuân có bảo chị dâu Phương Nhu gọi qua mấy cuộc điện thoại, hỏi thăm tình hình tập đoàn
Tống thị, chị dâu nói cho d/đ'l/q;d cô biết, tất cả đều tốt hơn tưởng
tượng, còn tán dương Tô Chi Niệm rất nhiều với cô, nói anh quả nhiên là
danh bất hư truyền, năng lực phi phàm, chỉ mới tiếp nhận trong thời gian hai tuần lễ ngắn ngủn mà những hao tổn của tập đoàn Tống thị đã dừng
lại.
Rất nhiều khi mọi người chỉ nhìn vào kết quả, lúc nào cũng thường xem nhẹ quá trình.
Cho nên lúc đó, cô nghe được tình hình gần đây của Tống thị từ miệng chị
dâu, chỉ là cố gắng vui mừng, hoàn toàn không suy nghĩ rốt cuộc Tô Chi
Niệm đã làm được như thế nào, cho tới bây giờ, khi cô nhìn thấy anh đang lật xem phần tài liệu đó, mới chậm chạp hiểu được, Tô Chi Niệm vì tập
đoàn Tống thị, rốt cuộc đã hao tốn bao nhiêu tâm sức và tinh lực(tinh
thần và thể lực).
Anh có công ty của bản thân mình , còn phải chú ý đến Tống thị, nhất định sẽ rất bận bịu nhỉ?
Có lúc nửa đêm cô khát nước, khi xuống lầu còn có thể thấy đèn thư phòng sáng rỡ.
Tống Thanh Xuân ngẩng đầu lên, nhìn Tô Chi Niệm một cái, người đàn ông đang
rũ lông mày xuống uống cà phê, cô có thể nhìn thấy một quần thâm nhạt
dưới vành mắt anh.
Tô Chi Niệm từng ở nhà cô một năm, khi đó cô
học lớp mười hai, buổi tối khi hai người cùng nhau làm bài thi, sẽ
thường xuyên thức đêm, ngày hôm sau cô sẽ xuất hiện một chút quầng thâm
mắt, thế nhưng trước giờ anh đều không có, khi đó cô còn cảm thấy ông
trời thật là bất công, đối với anh vô cùng thiên vị.
Nhưng cô không ngờ có một ngày, anh cũng sẽ có quầng thâm mắt. . . . . .
Bản thân anh còn có mấy công ty, có rất nhiều công ty trả lương cao thuê
anh, anh không thiếu tập đoàn Tống thị một xu một két nào, tuy rằng giữa anh và cô có giao dịch đi nữa, nhưng khi cô ở bên cạnh anh hai mươi
ngày, anh vẫn chưa từng chạm vào cô. . . . . .
Tuy rằng cô chăm
sóc anh như một người giúp việc, nhưng so sánh với việc anh đáp trả,
hình như thật sự không đáng giá được nhắc tới.
Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm vuốt vuốt ấn đường, vừa nhìn về phía tài liệu, đáy mắt không khỏi có chút chua xót.
Anh có biết không?
Từ nhỏ đến lớn, số lần cô khóc thật sự rất ít, trừ buổi tối năm năm trước, sau khi bị anh say rượu mạnh mẽ cưỡng ép, cô đã khóc, Tống Thừa tự sát, ba bệnh nặng nhập viện, cô đã khóc, còn những lúc khác, nước mắt của cô đều rơi vì Tần Dĩ Nam.
Thậm chí cho dù là chuyện buổi tối năm năm đó, cũng không phải cô khóc vì anh, mà là khóc vì bản thân cô xui xẻo và sợ hãi.
Cô không ngờ. . . . . . Không, là cô vốn chưa từng nghĩ tới, thế nhưng có một ngày, cô sẽ vì Tô Chi Niệm nghĩ rơi lệ.
Là do gia đình cô xảy ra biến cố, nên đã khiến cô trở nên mềm yếu rồi sao?
Nhưng mà, mặc kệ nguyên nhân là cái gì, cô thật sự có chút cảm động.
"Nếu không, tô. . . Tôi . . ." Dưới tình huống bản thân mình vẫn chưa nhận
ra, Tống Thanh Xuân đã mở miệng: "Mời anh ăn cơm được không?"
Tô Chi Niệm vốn dĩ cầm bút lên, muốn ghi chú một số điều trong tài liệu, chợt dừng động tác lại.
Anh không dám ngẩng đầu lên nhìn cô, anh cho rằng bản thân mình đã nghe lầm.