Tiểu hạt vừng một tuổi rưỡi, đã bắt đầu bi bô tập nói, tuy rằng đọc nhấn rõ từng chữ không rõ, nhưng cũng có thể miễn cưỡng dùng từ ngữ mơ hồ
không rõ biểu đạt ra ý tứ trong lòng.
Tiểu hạt vừng một tuổi rưỡi rất thông minh, nhìn cái gì sẽ biết cái đó.
Do đó, có một ngày lúc Tống Thanh Xuân pha sữa bột cho tiểu hạt vừng,
không cẩn thận bị nước nóng phỏng một chút, cô chỉ đơn giản "a" một
tiếng, Tô Chi Niệm đang làm việc ở trong phòng sách, dựa vào thính lực
vượt qua người thường, lập tức chú ý dưới lầu không thích hợp, lập tức
chạy xuống lầu, lúc nhìn thấy ngón tay đỏ ửng của Tống Thanh Xuân, Tô
Chi Niệm đau lòng kéo tay Tống Thanh Xuân đến dưới vòi xối nước lạnh:
"Sao pha sữa không gọi anh?"
Lúc nóng là có chút đau, nhưng
cũng không có khoa trương như vậy, Tống Thanh Xuân hàm chứa ý cười mở
miệng: "Không có việc gì lớn, chỉ là không cẩn thận bị phỏng chút thôi."
Bởi vì tiếp xúc, Tô Chi Niệm biết ý nghĩ nơi đáy lòng cô, lúc này mới bớt khẩn trương, anh đóng vòi nước, rút khăn giấy lau khô tay
Tống Thanh Xuân, sau đó theo bản năng cúi đầu, hôn hai cái lên trên ngón tay bị phỏng của Tống Thanh Xuân, có chút không yên lòng tiếp tục hỏi
câu: "Còn đau không?"
Lúc này Tô Chi Niệm mới xoay người đi pha sữa cho tiểu hạt vừng.
Tiểu hạt vừng ngồi trên ghế dựa trẻ con ở một bên, thu hết một màn này
vào đáy mắt, bé nháy mắt, có chút nghi hoặc nghĩ, vừa rồi mẹ đau dữ dội, vì sao ba hôn một cái liền không đau nữa?
Lại có một ngày,
Tống Thanh Xuân sốt ruột lên lầu, không cẩn thận cánh tay đập đến cầu
thang, giống như lúc tay bị phỏng, Tô Chi Niệm đang chơi với tiểu hạt
vừng ở phòng khách không xa, nghe được tiếng hô đau của Tống Thanh Xuân, lập tức chạy vội tới, sau khi thấy tình huống không nghiêm trọng, nắm
chỗ cánh tay bị đụng đau của Tống Thanh Xuân, nhẹ mổ hai cái, theo thói
quen hỏi câu "Còn đau không?", Tống Thanh Xuân lắc đầu nói "Không đau",
lúc này Tô Chi Niệm mới chịu thả Tống Thanh Xuân lên lầu.
Tiểu hạt vừng vịn bàn trà đứng ở nơi không xa, nhìn thấy một màn này, lần
nữa dùng sức chớp chớp đôi mắt đen như mực, nghiêng đầu, nghĩ, vì sao
mỗi lần mẹ đau nơi nào, ba đều muốn hôn một cái?
Lại có một
ngày, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm mang tiểu hạt vừng đi công viên
chơi, Tống Thanh Xuân bị một con muỗi chích một cái trên cần cổ, có chút hơi đau, còn sưng một nốt rất lớn, Tô Chi Niệm dắt cô tay, cảm nhận
được ý nghĩ nơi đáy lòng cô, lập tức cúi đầu hôn cái nốt trên cần cổ cô
hai cái, hỏi: "Đau không?"
Tống Thanh Xuân lắc đầu, "Không đau. . ."
Tiểu hạt vừng ngồi ở trên bãi cỏ chơi bóng, trải qua chuyện như vậy
nhiều lần, bé mơ hồ hiểu rõ cái gì, con ngươi chuyển vòng, đáy lòng tràn ngập sùng bái, ba thật lợi hại, chỉ cần đau, hôn một cái liền không có
việc gì. . .
Sau đó có một ngày, tiểu hạt vừng phát sốt, Tống
Thanh Xuân vàTô Chi Niệm mang bé đi bệnh viện chích thuốc, lúc Tô Chi
Niệm đi nhà vệ sinh, Tống Thanh Xuân ôm tiểu hạt vừng chích thuốc, tiểu
hạt vừng rất dũng cảm, nhìn thấy kim tiêm hoàn toàn không sợ, nhưng khi
kim đâm vào mông, tiểu hạt vừng đau đến nước mắt lập tức tuôn ra, bởi vì cần một khoảng thời gian để thuốc đẩy vào, cho nên liên tục đau, khiến
cho tiểu hạt vừng chịu không nổi, muốn giãy giụa lại bị mẹ ép không thể
động, nhất thời liền gọi lên: "Ba, ba, mông con đau. . ."
Lúc
Tô Chi Niệm trở lại phòng bệnh từ nhà vệ sinh, kim tiêm vừa lúc rút ra,
tiểu hạt vừng khóc đến mặt đầy nước mắt, nhìn thấy Tô Chi Niệm, bé liền
giống như là nhìn thấy sao băng, gọi ba, ba càng vang, Tô Chi Niệm vội
vàng đến gần, anh vừa mới chuẩn bị ôm tiểu hạt vừng ra ngoài, tiểu hạt
vừng liền lập tức xoay người, đưa mông trắng mũm mĩm đến miệng Tô Chi
Niệm, trong miệng kêu gào: "Hôn, hôn, hôn, không đau, hôn, không đau. .
."