Không biết Trình Thanh Thông ấn về đài truyền hình trung ương lần thứ
mấy, lúc cô vừa mới chuẩn bị tiếp tục tăng đài, cửa phòng ngủ chính bỗng nhiên bị kéo ra, Tần Dĩ Nam đi ra từ bên trong.
Muộn như vậy rồi, anh vẫn chưa ngủ sao?
Đáy lòng Trình Thanh Thông nghi hoặc, nhưng từ đầu đến cuối đều không có can đảm đi nhìn Tần Dĩ Nam một cái.
Tần Dĩ Nam đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ, nhìn Trình Thanh Thông nửa phút,
động môi, cũng không nói ra một chữ, xoay người liền đi tới phòng sách,
bước chân anh rất nhanh, lúc đóng cửa phòng sách, dùng lực đạo rất lớn,
có lẽ là bởi vì mẹ Trình đã ngủ, anh sợ đánh thức bà, tiếng vang đóng
cửa cũng không nặng, nhưng vẫn tiết lộ ra tâm tình hỏng bét của anh.
Trong phòng ngủ chính không có ai, Trình Thanh Thông tiếp tục ngồi ở trên ghế sofa một lát, thấy Tần Dĩ Nam chậm chạp không có ra, do dự một hồi, vẫn không đứng dậy trở về phòng ngủ chính.
Cô sợ sau khi cô vào trong, anh bận xong rồi liền trở về phòng ngủ chính...
...
Tần Dĩ Nam trong phòng sách, ngồi ở trước bàn sách, đốt một điếu thuốc, đối mặt một bàn văn kiện, không có lật xem chút nào.
Đêm rất yên tĩnh, cho dù anh đóng cửa, nhưng vẫn có thể lờ mờ nghe thấy
tiếng quảng cảo nhỏ nhắt truyền tới từ ti vi trong phòng khách.
Anh đều đã ra khỏi phòng ngủ chính, cô còn không vào trong nghỉ ngơi, cô
đây là ý tứ muốn một mình ngốc ở trong phòng khách suốt cả đêm sao?
Chẳng qua, cô thích ngốc suốt cả đêm liền ngốc suốt cả đêm, liên quan đánh rắm với anh á!
Tần Dĩ Nam âm thầm trào phúng chính mình một câu, sau đó liền sầm mặt lại,
hít mạnh một hơi khói, lúc vòng khói phun đến một nửa, Tần Dĩ Nam nổi
nóng nhấn tắt điếu thuốc ở trong gạt tàn thuốc, đá ghế dựa ra phía sau,
đứng lên, đi về phía cửa. nguồn dịch nhanh nhất:thichdoctruyen.com
Không phải cô không vào trong nghỉ ngơi sao? Được rồi, anh kéo cô vào phòng...
Tần Dĩ Nam vừa đi đến ngưỡng cửa phòng sách, còn chưa kéo cửa ra, điện thoại di động đặt ở trên bàn sách liền vang lên.
Tần Dĩ Nam bất giác nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, đã gần ba giờ rạng sáng, ai gọi điện thoại cho anh?
Tần Dĩ Nam thu hồi tay cầm tay nắm cửa, xoay người đi trở về trước bàn
sách, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi, mi tâm nhăn một chút, liền
tiếp nghe: “Thế nào? Gọi điện thoại muộn như vậy, công ty có chuyện gì
gấp sao?”
“Tần tổng...” Theo lời trong điện thoại, sắc mặt Tần Dĩ Nam chợt trở nên hơi khó coi: “Tôi biết rồi, tôi lập tức về công ty.”
Cúp điện thoại, Tần Dĩ Nam dùng sức kéo cửa ra, không để ý Trình Thanh
Thông trong phòng khách, trực tiếp chạy về phòng ngủ chính, thay quần
áo, liền nhanh chóng xông về phía cửa, nắm chìa khóa xe, kéo ra cửa
phòng nhanh chóng rời đi.
Thẳng đến khi cửa đóng lại, Trình Thanh Thông mới chớp chớp mắt, xoay chuyển thần trí.
Hơn nửa đêm, Tần Dĩ Nam nhận điện thoại của ai? Sao lại hốt ha hốt hoảng rời đi như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Trình Thanh Thông nhíu mày, theo bản năng đứng lên từ trên ghế sofa, đi đến
trước cửa sổ sát đất, chờ giây lát, cô nhìn thấy xe của Tần Dĩ Nam, dọc
theo con đường dưới lầu, nhanh chóng lái ra khỏi tiểu khu.
-
Cả ngày nay, ban ngày Tần Dĩ Nam đều không về nhà, buổi tối
Trình Thanh Thông gọi điện thoại cho anh, là trợ lý nghe, nói anh đang
bận.
Mười giờ rưỡi, sau khi mẹ Trình đi ngủ, chỉ còn lại một mình Trình Thanh Thông thức.
Không có Tần Dĩ Nam, tối hôm qua cô ngủ không ngon, liền trở về phòng ngủ
chính, sau khi tắm rửa đi ra, nằm ở trên giường liền nhắm hai mắt lại,
nặng nề ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Trình Thanh Thông
mơ mơ hồ hồ ở trong giấc mộng cảm giác được có người vào trong phòng, cô theo bản năng mở mắt một chút, liền nhìn thấy Tần Dĩ Nam đứng ở bên
giường, đang cởi cà-vạt.