Nuông Chiều
“Đã bảo cậu đừng tới
thế mà cậu lại tới!” Tuy Khương Minh Ái cằn nhằn một hồi nhưng tay vẫn
cẩn thận đỡ Tưởng Văn Hi đến bên sô pha.
Tưởng Văn Hi sờ cái
bụng đã nhô lên nói: “Nếu cậu kết hôn vào hai tháng trước có lẽ mình
không thể tới nhưng mà giờ thai nhi cũng đã ổn định rồi nên không sao
rồi, cậu út của cậu đã yên tâm đưa mình đến đây thì cậu còn lo lắng cái
gì chứ.”
Khương Minh Ái nghĩ đến việc cậu út đưa Tưởng Văn Hi
lại dặn đi dặn lại những điều cần chú ý thì bật cười: “Bây giờ cậu út
trở thành thê nô chính hiệu rồi, vẫn là cậu dạy dỗ tốt!”
Tưởng
Văn Hi lặng lẽ phản bác trong lòng, là miêu nô được chứ! Không bắt cô
kêu tiếng mèo thì lại bắt cô vẫy đuôi: “Chúng mình là vợ chồng già rồi,
có nói cho cậu phương pháp thì cậu cũng có cần đâu, mấy năm nay quan hệ
gữa cậu và Diệp tam cũng thân thiết hơn nhiều đó chứ.”
Vốn Khương Minh Ái và Diệp Kiêu muốn kết hôn từ ba năm trước (cùng năm với Tưởng
Văn Hi) nhưng đột nhiên cha của Diệp Kiêu lại bị xuất huyết não mà chết
nên hôn sự cũng bị đẩy tới năm nay, mấy năm nay cô ấy và Diệp Kiêu trải
qua rất nhiều chuyện cùng nhau tình cảm cũng từ đó mà thân thiết hơn:
“Cậu đừng nói như vậy cậu và cậu út còn ngọt hơn người ta nhiều lắm, nếu không phải thích cuộc sống chỉ có hai người thì sao đến năm nay hai
người mới muốn có con chứ! Nếu cậu út mình trẻ hơn vài tuổi có khi hai
người vẫn chưa muốn có con đâu!”
Tưởng Văn Hi thật không còn gì
để nói, tình cảm giữa cô và Yến Đình Nam luôn rất tốt đã ba năm rồi mà
vẫn ngọt ngào như ngày đầu tiên, vốn Yến Đình Nam cũng không định có con nhưng ngày đó cô nói muốn nhà mình giống như những gia đình khác.
Lại nói ở Tô Giang có một phú hào nuôi vợ bé, phú hào đó đã bốn mươi hai
còn cô vợ bé kia mới hai mươi, cô vợ bé kia sinh cho phú hào một đứa con trai, phú hào vui vẻ đi khở khoang khắp nơi mà ai cũng nghĩ đây là cháu trai chứ không phải con của phú hào.
Yến Đình Nam lại nhìn mình
và Tưởng Văn Hi một chút tuy hắn không già nhưng nhìn vẫn cảm thấy lớn
tuổi, mà Tưởng Văn Hi là một cô gái xinh đẹp nhiều lúc trông giống như
thiếu nữ vậy, vậy nên hắn muốn có con ngay lúc này, hắn cũng không muốn
bị ngộ nhận là ông của bé đâu... Cho nên rất nhanh liền có thai, cái
hiệu xuất này thì nhanh khỏi nói.
Hôn lễ thật long trọng, Tưởng
Văn Hi nhìn hình ảnh Diệp Kiêu và Khương Minh Ái ôm nhau, cô lại nghĩ
tới Diệp Thừa Đông vì sự rời đi của Liễu Tư mà tâm tình ngày càng không
tốt. Nghĩ tới vì Yến Nguyễn chết mà Yến Hướng Huy biến mất. Nghĩ đến
Tưởng Triệu Bắc mất đi tình yêu đích thực của mình, chẳng lẽ mọi mặt đều hoàn hảo cho nên chuyện tình cảm của chú ấy không được thuận lợi sao?
Tưởng Văn Hi nhìn Yến Đình Nam đang nói trên bục thì không khỏi nhớ tới hôn
lễ của mình và Yến Đình Nam, có thể nói đó là hôn lễ oanh động nhất Tô
Giang, Tưởng Văn Hi còn nhớ rõ bộ dáng khi Yến Đình Nam quỳ xuống cầu
hôn cô trước mặt mọi người, hắn nói với cô những lời thề thường thấy
trong các hôn lẽ nhưng cô cảm nhận được hắn thật sự nghiêm túc, hiện giờ cô cảm thấy bộ dáng hắn đứng trên đài vẫn dịu dàng như vậy lại có thêm
ánh mắt không giận mà uy, ánh mắt hai người vừa lúc đối diện nhau, Tưởng Văn Hi nhìn hắn cười ngọt ngào khuôn mặt của hắn lập tức mềm mại hơn
nhiều.
Tưởng Văn Hi cảm thấy nếu có một ngày bọn họ trở thành người xa lạ thì cuộc hôn nhân này cũng đáng giá.
Khương Minh Việt nhìn Tưởng Văn Hi và Yến Đình Nam như vậy cả người càng lạnh
hơn, ba năm này trừ khi ăn tết họ mới chạm mặt nhau thời gian còn lại
cũng không qua lại, nhưng những người xung quanh hắn ai cũng khen ngợi
cô, hắn cũng không thể không thừa nhận một cô gái có thể ăn chơi ra tên
tuổi thật sự là không bình thường. Rốt cuộc trước kia vì sao hắn lại có
thành kiến đối với cô như vậy? Khương Minh Việt càng ngày càng cảm thấy
mơ hồ.
“Minh Việt.”
Một giọng nói dịu dàng làm Khương Minh Việt hoàn hồn, khuôn mặt lạnh lùng của hắn cũng dịu lại múc một bát
canh đưa đến trước mặt Tần Thanh: “Buổi sáng em ăn hơi ít, uống chút
canh đi.”
Tần Thanh dịu dàng cúi đầu ăn canh nhưng trong lòng lại thấy phức tạp, Khương gia không muốn họ đến với nhau nhưng họ vẫn luôn
cố gắng vì phần tình cảm này nên cuối cùng mọi sự cố gắng cũng được hồi
báo, tuy mẹ Khương không quá yêu thích cô giống như thích Tưởng Văn Hi
nhưng cũng không đến nối ghét bỏ, nhưng mà bây giờ cô lại cảm thấy mờ
mịt vì Khương Minh Việt luôn đối xử bình đẳng với nhưng người phụ nữ
khác nhưng cô có thể cảm nhận được mỗi lần nhìn thấy mợ út Tưởng Văn Hi
thì hắn lại có chút không giống, mợ út là bạn tót của Khương Minh Ái hơn nữa tuổi cũng giống nhau, chẳng lẽ...
“Cái này có tính lạnh, ăn ít mới tốt.”
Tưởng Văn Hi cảm thấy Khương Minh Việt có chút kỳ lạ, người này luôn trưng
sắc mặt ra cho cô nhìn, từ trước đến giờ trừ việc gọi mợ nhỏ thì cũng
không nói gì nhiều với cô vậy mà hôm nay lại quan tâm cô một cách không
được bình thường, khi thấy ánh mắt của cô thì hắn lại lảng tránh quay
đầu nhìn lên trên đài.
Tưởng Văn Hi không nghĩ ra được hắn muốn cái gì nên mặc kệ hắn chuyên tâm ăn uống.
Khương Minh Việt nhìn thoáng qua cô lại nghĩ tới cậu út cưng chiều cô như thế
nào thì trong lòng cũng bình thường trở lại, khuôn mặt cũng theo đó mà
dịu đi.
Tần Thanh ở bên cạnh nhìn một màn như vậy thì lại cảm thấy chân tay thật lạnh, tâm hoảng ý loạn.
Yến Đình Nam đi xuống thấy cua lớn trong bát Tưởng Văn Hi khóe mắt giật
giật, ai ngờ Tưởng Văn Hi lập tức ngoan ngoãn nói: “Anh nói nhiều vậy
cũng mệt mỏi rồi đúng không? Ngồi xuống đây uống chút canh cho đỡ khát,
con cua này vừa nhìn đã thấy mập mạp anh ăn thử chút.”
Ánh mắt
Yến Đình Nam lập tức nhu hòa hơn, hắn uống một ngụm canh rồi nói: “Kiều
Kiều lây canh ăn rất ngon, anh không ăn cua nhưng cũng không thể để cho
em ăn.”
Hắn nói xong thì gắp một con tôtoolootj vỏ rồi bot vào
trong bát Tưởng Văn Hi, nói với giọng điệu như dỗ trẻ con: “Ngoan, ăn
nhiều một chút.”
Tưởng Văn Hi cười tủm tỉm nói: “Vốn em cũng không muốn ăn, nhưng tôm này do chính tay anh bóc nên phải ăn thôi.”
Khương Minh Việt nghe xong đối thoại của hai người đều cảm thấy buồn nôn, đã kết hôn ba năm rồi mà vẫn ngọt ngào như vậy.
Tiệc cưới kết thúc, Yến Đình Nam cũng không thể ở chỗ này ở lâu, buổi chiều
phải về Tô Giang và tất nhiên Tưởng Văn Hi cũng sẽ về theo, không ngờ
Tần Thanh lại giữ cô lại nói muốn xin thỉnh giáo một số việc, cô nhìn
khuôn mặt nghiêm túc của Tần thanh thì lại cảm thấy kỳ quái, hôm nay hai người này đều động kinh à?
“Tần tiểu thư, nếu không có việc gì tôi đi trước.” Vì cô ấy và Khương Minh Việt chưa kết hôn nên vẫn xưng hộ một cách xa lạ.
“Tôi vẫn luôn cho rằng trong lòng Minh Việt chỉ có tôi ai ngờ hôm nay tôi
mới biết được Minh Việt anh ấy,” Tần Thanh có chút thảm đạm nhìn Tưởng
Văn Hi: “Nười là mợ của anh ấy, các người,”
Tưởng Văn Hi lạnh
lùng đánh gãy lời nói của cô ta: “Tần tiểu thư, cô có biết cô đang nói
cái gì không? Tuy tuổi của chúng ta không khác nhau là mấy nhưng tôi vẫn là trưởng bối, cô nói năng lung tung như vậy là vì bất mãn với tình cảm của vợ chồng tôi sao?”
“Tôi,”
“Tuy tôi không tiếp xúc
nhiều với Tần tiểu thư nhưng tôi có nghe Minh Ái kể Tần tiểu thư là
người hiểu lý lẽ lại là một cô gái có lòng cầu tiến, nhưng lời nói hôm
nay của cô là tôi rất nghi ngờ cô hiện tại và cô trong miệng Minh Ái
không phải cùng một người.”
Sắc mặt Tần Thanh trở nên tái nhợt: “Thực xin lỗi, tôi cũng không muốn làm cái gì, tôi chỉ là, chỉ là,”
“Tôi và Khương Minh Việt không có bất cứ quan hệ nào, không tin thì cô có thể đi hỏi anh ta.”
Tưởng Văn Hi không biết nên nói cái gì rồi, sao Tần Thanh lại hỏi cô vấn đề
này? Nếu cô ấy hỏi bọn họ có thù oán gì mới bình thường một chút!
Sau khi trở về Tô Giang,Tưởng Văn Hi cho rằng mình sẽ lại trở về với cuộc
sống như trước kia nhưng cô cảm thấy Yến Đình Nam có chút không giống,
phải nói phụ nữ là loài sinh vật vô cùng mẫn cảm. Cô cảm thấy trước kia
Yến Đình Nam đối xử với cô rất tốt tuy bây giờ cũng vậy nhưng cô cảm
thấy thiều thiếu cái gì đó, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô cũng phát
hiện ra chỗ không thích hợp trong hai ngày này.
Lúc Yến Đình Nam
về nhà thì a di không ở, Tưởng Văn Hi cũng không ở, hắn gọi điện thoại
qua thì Tưởng Văn Hi nói ở nhà ông nội hai ngày, Yến Đình Nam cũng dặn
dò chu đáo theo thường lệ, cuối cùng lại nói hai ngày này bản thân có
bữa tiệc nên Tưởng Văn Hi ở bên đó cũng tốt.
Cúp điện thoại, mặt
Tưởng Văn Hi liền lạnh xuống, trước kia cũng không phải chưa từng có bữa tiệc nhưng chỉ cần không phải đi công tác tất nhiên hắn sẽ muốn ngủ
chung với cô, hơn nữa mỗi ngày hai người đều phải nói một ít lời tư mật
có chút không đúng đắn, từ Bình Giang về tuy hắn vẫn quan tâm cô như vậy nhưng lại thiếu phần thân mật làm cho cô không thể không để bụng.
Lòng dạ đàn ông giống như kim dưới đáy biển vậy, nếu là trước kia Tưởng Văn
Hi cũng sẽ không để ý nhưng mà bây giờ tâm can đều loạn cào cào thật
không thoái mái, đặc biệt trong bung lại đang có bảo bảo nữa chứ, ở nhà
được hai ngày thì Yến Đình Nam đến đón.
Yến Đình Nam thấy sắc mặt Tưởng Văn Hi kém thì lập tức sờ đầu cô: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt không lừa được người, Yến Đình Nam lo lắng không phải giả, Tưởng
Văn Hi đẩy tay Yến Đình Nam ra quay lưng đi: “Anh tới làm gì.”
Nghe giọng điệu của cô liền biết cô đang rất ấm ức, Yến Đình Nam thở dài lên giường ôm lấy cô: “Kiều Kiều, đây là làm sao vậy? Không muốn nhìn thấy
anh sao?”
“Là anh không muốn nhìn thấy em.”
“Hai ngày nay anh nhớ em không ngủ được sao lại không nghĩ đến em.” Yến Đình Nam đặt tay lên bụng cô dịu dàng nói.
Tưởng Văn Hi vốn chỉ cảm thấy trong lòng loạn cào cào lên nhưng lúc này lại
cảm thấy vô cùng ấm ức vì tự nhiên bị vắng vẻ như vậy, cô vẫn là một
người phụ nữ có thai nên không nhịn được mà bật khóc.
Lúc này Yến Đình Nam hối hận không thôi, hắn dịu dàng dỗ dành cô: “Kiều Kiều ngoan, anh sai rồi, anh về quỳ ván giặt đồ có được không?”
“Ai muốn anh quỳ ván giặt đồ,” Tưởng Văn Hi thút tha thút thít nhìn hắn: “Anh không
sailà em sai, nếu không thì sao anh lại không để ý đến em.”
“Sao anh lại không để ý đến em, anh yêu em còn không kịp.”
“Kẻ lừa đảo.” Tưởng Văn Hi lại xoay người sang chỗ khác không nhìn hắn.
Yến Đình Nam duỗi tay xoa mặt cô: “Ngoan, đừng khóc, Anh thích em thế nào em có thể cảm nhận được mà.”
“Ngày đó, em nói với Tần Thanh anh có nghe được một ít.” Cảm thấy người trong ngực cứng lại một chút, Yến Đình Nam cười khổ nói: “Kiều Kiều là anh
ghen.”
“Nhưng em và Khương Minh Việt không có chút quan hệ nào,
anh không hỏi mà cứ vậy nhận định em và hắn có gì đó, anh nghĩ em như
vậy sao? Nếu anh không tin em như vậy thì chúng ta ở bên nhau làm cái
gì.” Tưởng Văn Hi nói xong lại khóc.
“Ngoan, đừng khóc, không phải là anh không tin tưởng em.”
“Anh chính là không tin em.”
“Kiều Kiều ngoan, anh sai rồi, sau này anh sẽ không ăn dấm chua lung tung
nữa, lần này là anh bụng dạ hẹp hòi có được không? Đừng khóc, lại khóc
bảo bảo muốn cười em.”
“Nó dám!”
Yến Đình Nam lau nước mắt cho cô lại dịu dàng hôn lên trán cô: “Đừng khóc, anh thật sự không nghi ngờ em, anh buồn bục cháu trai của anh.”
“Khương Minh Việt vẫn
luôn không thích em, nếu không phải bối phận của em cao hơn hắn thì chắc chắn hắn sẽ không muốn nói với em câu nào, thật không biết các người
nghĩ cái gì nữa.”
“Đó là vì Kiều Kiều rất tốt đẹp.”
“Kẻ lừa đảo.”
“Tiểu miêu miêu.”
Nhìn vẻ mặt nuông chiều của Yến Đình Nam cuối cùng Tưởng Văn Hi cũng cười,
cô duỗi tay chọc chọc lên môi hắn: “Về sau không được không tin em.”
“Được.”
“Phải yêu thương em.” Tưởng Văn Hi hôn lên môi hắn một cái: “Em cũng sẽ yêu anh, thương anh.”
Yến Đình Nam nắm chặt lấy bàn tay cô rồi hôn lên đôi môi cô.
“Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc.”
--- ------Đại gia tộc bánh bánh---- ------
Lời editor: thực ra thì cũng không muốn ed chương cuối cùng này vì kết cục
của nhân vật phụ hơi thảm, tất cả dừng lại ở chương trước là tốt nhất.
Kết cục của nhân vật phụ là kết mở, dù sao đôi chính cũng đến được với
nhau rồi nên cũng không cần thiết. Về Khương Minh Việt, lúc đầu mình ed
đến đoạn nữ chính bị từ chối rồi Khương Minh Việt làm mặt lạnh lùng các
kiểu cũng ghét anh ta và cũng muốn anh ta yêu nữ chính nhưng không nhận
ra bla...bla.... nhưng hết chương này lại thấy Khương Minh Việt không có tình cảm gì với nữ chính cũng tốt vì sẽ không có ai bị tổn thương cả.
Cuối cùng, xong được bộ này rồi khỏe quá ^^