Nuông Chiều
Edit: Lily_Carlos
Tưởng Văn Hi thích nhất mặc lễ phục màu đỏ nên hôm nay cũng không ngoại lệ,
cô mặc một bộ lễ phục cúp ngực màu đỏ rượu tôn lên dáng người xinh đẹp
của cô, lúc Khương Minh Ái đi đến cô nở một nụ cười xinh đẹp chói mắt
như ánh mặt trời.
Nhưng khi nhìn thấy Yến Đình Nam cô nhanh chóng thu lại nụ cười đó, cô lễ phép khách khí chào: “Chú Yến.”
Sau khi nghe thấy tiếng chào của Tưởng Văn Hi thì Yến Đình Nam mới không
ngẩn ngơ vì nụ cười kia nữa, hắn cười dịu dàng, Tưởng Văn Hi đưa Khương
Minh Ái đến chỗ phái nữ đang tụ tập còn Yến Đình Nam thì đi đến chỗ
Tưởng lão gia.
“Hu hu, Kiều Kiều, cậu nói xem tớ đi ra ngoài một lần dễ dàng sao, người nhà đều trông tớ như trông trộm vậy, vốn tưởng
rằng thừa dịp đến dự đại thọ của gia gia cậu có thể tự do vài ngày lại
không ngờ cậu út cũng tới.” Khương Minh Ái tỏ vẻ đáng thương lắc đầu:
“Tớ cứ nghĩ chỉ cần có sức sống có thể thắng được tuổi tác, nhưng ai ngờ lại bị nhốt ở nhà như thế này, cứ cái đà này tớ sẽ bị rụng hết tóc rồi
trở thành hói đầu mất thôi!”
Tưởng Văn Hi nhìn thấy bộ dáng đáng
yêu của cô nàng thì không nhịn được mà bật cười: “Để tớ nhìn xem câu có
bị trọc hay không! Ai u, Minh Ái! Đỉnh đầu cậu đúng là sắp bị trọc rồi
này!”
Khương Minh Ái biến sắc: “Chẳng lẽ tớ còn trẻ như vậy đã
biến thành Địa Trung Hải* rồi sao! Về sau lại phải chải tóc từ bên nàu
sang bên kia hả!”
Tưởng Văn Hi gật đầu: “Hơn nữa Diệp tam có thể hôn da đầu cậu.”
Khương Minh Ái trợn mắt chế nhạo: “Không biết tên kia bị làm sao nữa cứ thích hôn tóc tớ.”
Tưởng Văn Hi buồn cười, về mặt này Khương Minh Ái thật ngốc, Diệp Kiêu thích
cô ấy nhiều năm như vậy mà cô ấy vẫn không phát hiện ra lại còn ngây thơ cho rằng đó chỉ là chuyện nhỏ, trong nhà đã sớm cho cô ấy đính hôn với
Diệp Kiêu nhưng cô ấy chỏ coi như là liên hôn vì lợi ích giữa hai nhà.
Với lại cô ấy nghĩ mình còn nhỏ nên chưa muốn bị hôn nhân trói buộc
nhưng lại không dám chống đối ba mẹ chỉ có thể khuyến khích Diệp Kiêu
huỷ bỏ hôn ước. Diệp Kiêu chỉ ước nhanh cưới được cô ấy về thì sao có
chuyện đi huỷ hôn ước chứ, đôi khi Khương Minh Ái oán hận chuyện không
được làm chủ hôn nhân nhưng mấy năm nay đã cam chịu việc Diệp Kiêu là vị hôn phu của mình, dù sao gả cho người quen vẫn tốt hơn.
“Yến thất của cậu đâu?” Khương Minh Ái đùa giỡn nói: “Bây giờ cậu cũng sắp biến thành cô gái có hôn ước giống tớ rồi.”
Tưởng Văn Hi liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Tớ không đuổi kịp cậu đâu, hôn ước này chắc gì đã thành.”
“Đây là thế nào? Cậu xinh đẹp như vậy mà Yến thất không vội cưới về sao?”
“Tớ thừa nhận là tớ đẹp, nhưng Yến thất thì sao?” Tưởng Văn Hi dẫn Khương
Minh Ái đến xích đu ngồi xuống: “Tớ sẽ không gả cho Yến thất.”
Khương Minh Ái híp mắt hỏi: “Yến thất làm cái gì?”
“Cậu đừng tưởng tượng nhiều quá, Yến thất có một cô cháu gái…” Tưởng Văn Hi dừng một chút mới nói: “Có chút tà môn.”
“Có tà môn thế nào đi nữa thì cũng chỉ là cháu gái cũng không phải là con gái của hắn đâu.”
“Mọi người đều biết chú út đối xử rất tốt với tớ, con người chú ấy rất chân
thật nếu như thật sự thích m ai thì sẽ che chở cho người đó, đào tim móc phổi đối tốt với người đó, về sau nếu là kết hôn dù đối tượng có là
người chú ấy không thích thì chú ấy cũng sẽ làm hết trách nhiệm của một
người chồng nên chú ấy nhất định sẽ đối xử với vợ của chú ấy thật tốt,
gả cho người như vậy rất hạnh phúc và chú ấy sẽ vì người kia mà đau lòng và cũng có trách nhiệm với người kia. Mà Yến thất hắn luôn tươi cười
với mọi người đối với ai cũng thật tốt, nhưng thật ra tim hắn đầy gai
nhọn, dù hắn có chút tình nghĩa thanh mai trúc mã với tớ nhưng mà chuyện gì liên quan đến cháu gái hắn hắn sẽ làm ra được chuyện không thèm nhận người thân.” Tưởng Văn Hi dừng lại một chút: “Cho nên dù hắn là người
xuất sắc nhất thì tớ cũng không muốn gả cho hắn.”
“Nhưng cậu đã nói hôm nay sẽ tuyên bố hai người đính hôn mà?”
“Trước đính thôi.”
“Nói mãi tớ cũng không hiểu, cậu làm như vậy để làm cái gì, cậu đâu có tính toán không lấy chồng.”
Tưởng Văn Hi trầm mặc trong chốc lát: “Tớ vẫn luôn cho rằng sau này chỉ cần
gả cho một người có gia thế tương đương, tốt tính và giữa chúng tớ có
thể tương kinh như tân là được. Lúc gia gia và chú út nói đến Yến thất
thì tớ chỉ nghĩ hai người bọn tớ quen nhau từ nhỏ cho nên gả cho hắn là
lựa chọn tốt nhất sau khi kết hôn có lẽ hắn sẽ đối xử tốt với tớ, nhưng bây giờ tớ bỗng phát hiện người luôn được yêu thương như tớ thật sự
không chấp nhận được một người không yêu thương tớ, đối với nhau chỉ có
nghĩa vụ và trách nhiêm thì có thể trở thành quan hệ thân mật nhất được
không? Chỉ là nghĩ lại, tớ đều cảm thấy không thể chấp nhận được cho nên bây giờ đính hôn với Yến thất trước coi như tránh đi một ít phiền toái
và cũng coi như là cho bản thân thời gian để giảm xóc.”
Tưởng Văn Hi cảm thấy cứ nói đề tài này thật không tốt, nên lại kiêu ngạo cười
nói: “Hơn nữa, kể cả từ hôn xong thì với cái điều kiện của tớ thì không
lo không gả được, người trong thành Tô Giang đều muốn cưới tớ đấy.”
“Ai? Mà tớ lại nghĩ đến một người đó.” Khương Minh Ái cười trộm: “Tên Hàn
nhị kia vẫn luôn nhớ thương cậu đó! Nếu cậu gả đến Hàn gia thì cũng
không tồi đâu, đến lúc đó ngày nào tớ cũng có bạn chơi cùng.”
“Tớ mới chuẩn bị đính hôn thôi mà cậu đã chuẩn bị tốt để tớ vượt tường
thuận lợi rồi.” Tưởng Văn Hi và Khương Minh Ái nói chuyện phiếm trong
chốc lát, thì thấy em họ đi đến báo là khách đã đến đủ rồi.
Người có thể tới đều là thế gia danh môn ở Tô Giâng, Tưởng Văn Hi và Yến thất đứng cùng một chỗ những người bên cạnh đều khen hai người họ xứng đôi
lại môn đăng hộ đối, hai lão gia tử cũng rất vui vẻ lập tức công bố tin
tức hôm nay hai người sẽ đính hôn, Tưởng Văn Hi nghe được lời chúc phúc
của những người bên cạnh cảm thấy bản thân như đang tổ chức hôn lễ thật
vậy, lại nhìn Yến thất đứng bên cạnh cô thấy hắn cũn đang tươi cười
nhưng cô biết nụ cười đó không phải thật tâm, như vậy mới nói hôn nhân
không có một chút tình yêu thì cũng không được.
“Hai người thật xứng đôi, đúng là trai tài gái sắc.”
“Yến Hướng Huy là người xuất sắc nhất trong đám con cháu thế gia, bất luận
nói về tâm kế hay thủ đoạn thì hắn hơn xa mấy người cùng lứa, các trưởng bối đều mong muốn con cái của mình có thể noi theo hắn. Mà Tưởng Văn
Hi, không nói về gia thế hay bề ngoài cách cư xử của cô lại hào phóng
khéo léo, nhà hàng 【 Thanh Thuỷ Phúc 】 trên đường Thiên Nguyên là cô mở, nhìn qua thì chỉ nghĩ đó là một quán ăn bản địa mà thôi nhưng người có
thể vào ăn đều không phải người bình thường, cho nên đừng xem thường cô
gái nhỏ này vì cô có nhân mạch cực lớn. Có thể thấy được nói thành nữ
tài nam mạo cũng có thể.”
Yến Đình Nam nghe thấy đối thoại của
hai người bên cạnh, nhà hàng【 Thanh Thuỷ Phúc 】kia hắn ở Bình Giang cũng có thể nghe tới, nghe lão gia tử nói nha đầu này muốn ăn ngon nên mới
mở cửa hàng không ngờ lại có hiệu quả đến vậy, hắn nhìn cô đứng bên cạnh Yến Hướng Huy lại mang vẻ mặt tươi cười vừa hào phóng vừa khéo léo nói
chuyện với người ta, Yến Đình Nam uống một ngụm rượu trong đầu lại nhớ
tới dáng vẻ lo lắng sợ hãi của cô khi đứng trước mặt hắn, nhớ tới dáng
vẻ kiều mị câu nhân ở dưới thân hắn.
Tiệc mừng thọ kết thúc chủ
khách đều vui vẻ, đến khi khách về gần hết Khương Minh Ái mới kéo tay cô ra vẻ đáng thương nói: “Tớ cũng phải về rồi thật luyến tiếc thời gian ở đây. Về nhà lại nhàm chán muốn chết.”
“Sao Diệp tam có thể để
cậu trồng nấm một mình ở nhà chứ? Gần đây tớ có chút chuyện, bao giờ làm xong tớ sẽ đến tìm cậu chơi.” Tưởng Văn Hi ôm Khương Minh Ái, lại xoa
mái tóc ngắn của cô ấy: “Tiểu khả ái, đừng cắt tóc nữa, cứ để tóc dài
thì lúc mặc váy cưới sẽ càng thêm xinh đẹp hơn.”
“A a a a a a,
vốn đã đau lòng lắm rồi mà cậu lại còn nói đến chuyện còn đau lòng hơn.” Khương Minh Ái nhìn xung quanh thấy không có ai ở đó mới nhỏ giọng nói: “Tuy nói cậu với Yến thất chỉ lợi dụng nhau nhưng Kiều Kiều của chúng
ta đẹp như vậy Yến thất cunhx khó mà chịu được, đến lúc đó…. hắc hắc
hắc.”
Tưởng Văn Hi cũng nói bằng giọng trêu tức: “So với tớ và
Yến thất thì tớ lo lắng cho cậu hơn đó, thức ăn dự trữ Diệp tam để nhiều năm như vậy cậu cứ từ từ mà ăn đừng để bị nghẹn nha.”
Khương
Minh Ái bị nghẹn, không cam lòng yếu thế nói: “Kiều Kiều, tớ chỉ cần
nghe giọng nói của cậu thôi là đã thấy xương cốt mềm nhũn ra rồi, lúc
trên giường cậu kêu lên vào tiếng có phải sẽ làm cho người ta lên cao
triều có đúng không nào?”
Tưởng Văn Hi nhanh chóng nghĩ tới lần
phát sinh quan hệ với Yến Đình Nam, tuy nói lúc phát sinh quan hệ cô
cũng mơ mơ màng màng nhưng cảm giác kích thích Yến Đình Nam đem đến như
đã khắc sâu trong đầu cô rồi, chỉ cần nghĩ đến là cả người cô như bị
thiêu đốt vậy.
“Oa, sao mặt cậu lại đỏ lên như vậy? Chẳng lẽ có cái gì mà tớ không biết sao?” Khương Minh Ái và Tưởng Văn Hi đã lớn rồi nên đôi khi hai cô hay nói chuyện kiểu như vậy, nhưng khi thấy mặt
Tưởng Văn Hi đỏ đến như vậy làm cho khuôn mặt vốn đã diễm lệ lại có thêm cảm giác mị hoặc.
Tưởng Văn Hi chưa từng gạt Khương Minh Ái
chuyện gì, trừ chuyện thích Khương Minh Huy và phát sinh quan hệ với Yến Đình Nam, bai chuyện này một chuyện nói ra rất ngại còn một chuyện cảm
thấy không thể nói. Cô liếc Khương Minh Ái một cái rồi nói: “Chị đây
đang tự tưởng tượng được chưa?”
Vừa nói xong thì thấy Yến Đình
Nam và Tưởng Triệu Bắc đã đi tới, Tưởng Văn Hi có chút không được tự
nhiên vì cảm thấy bản thân vừa làm chuyện xấu xong bị bắt tại trận vậy.
Nhưng mà cô vẫn nâng cằm lên làm ra bộ dạng đứng đắn đoan trang.
“Cậu út, đã xong rồi sao?” Khương Minh Ái nhìn Yến Đình Nam bằng vẻ mặt không nỡ xa rời.
Yến Đình Nam bật cười dịu dàng nói: “Sáng mai cậu còn có việc cháu có thể ở lại thêm một đêm nữa.”
Lại nhìn về phía Tưởng Văn Hi, đưa hộp nhỏ trong tay cho cô nói: “Tôi nghe
Minh Ái nói thì mới biết được cô sẽ đính hôn, nên chuẩn bị quà hơi vội
một chút sau này sẽ bổ sung lại sau.”
Đến sinh nhật Minh Ái thì
Tưởng Triệu Bắc cũng sẽ lấy danh nghĩa trưởng bối tặng quà cho nên cô
không cảm thấy hộp quà này không nên nhận, Tưởng Văn Hi nhận lấy hộp lễ
phép nói: “Chú Yến khách khí rồi.”
Lấy thân phận của Yến Đình
Nam, Tưởng Triệu Bắc tự mình đi tiễn hai người, Tưởng Văn Hi lại đến bên gia gia một lát mới trở về phòng của chính mình, cô nằm lên trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần một lát rồi mới cầm lấy hộp nhỏ bên cạnh vuốt ve
hai cái rồi mới mở ra.
Trong hộp là một khối dương chi bạch ngọc
được khắc thành hình hồ lô nhỏ tinh tế, trên thân hồ lô được nạm một
vòng kim cương nhỏ và có một cái dây bằng bạch kim xuyên qua hồ lô một
cách tinh tế. Tưởng Văn Hi cầm vòng cổ lên đặt trên tay đánh giá, sau đó lại đến trước bàn trang điểm ướm thử sợi dây lên cổ của mình, cô nhìn
cô gái diễm lệ trong gương không khỏi mỉm cười: “Lễ vật chuẩn bị vội
vàng này còn hợp ý hơn so với lễ vật người khác chuẩn bị một cách tỉ
mỉ.”