Nuông Chiều
Edit: Lily_Carlos
Tưởng Triệu Bắc rất hài lòng với bức tranh Tưởng Văn Hi mang về, nhưng hắn
quan sát thấy hai ngày này nha đầu kia như là có tâm sự luôn trưng khuôn mặt nặng nề ra liền hỏi: “Mai chú gọi Yến thất đến nhà ăn cơm, mấy ngày nay cháu chưa được gặp hắn rồi, vẫn nên gặp mặt để bồi dưỡng tình cảm.”
“Vậy sao, vậy chú út cứ gọi đi.” Tưởng Văn Hi trả lời bằng giọng ỉu xìu.
“Có chuyện gì vậy? Sau khi từ Bình Giang trở về thì lại thành ra như thế này.”
Tưởng Văn Hi cầm quả táo lên cắn hai cái rồi nói một cách mơ hồ: “Chú út, chú thấy chú của Minh Ái như thế nào?”
Nhưng tai Tưởng Triệu Bắc vẫn rất tốt nên vẫn nghe rõ: “Chú của Minh Ái? Yến Đình Nam?”
Tưởng Văn Hi gật đầu, Tưởng Triệu Bắc thật không có nghĩ nhiều khách quan
nói: “Hắn có qua lại với lão gia tử, lão gia tử rất thưởng thức hắn còn
chúng ta thì tiếp xúc với hắn không nhiều, nhưng mà không ai có thể coi
thường năng lực của hắn.”
“Chú út, sau này chú sẽ cưới người chú thích đúng không?”
“Cái vấn đề này của cháu đi hơi xa rồi.” Tưởng Triệu Bắc cũng cầm một quả
táo lên: “Thích rất nhiều người nhưng mà người chú thích đến mức muốn
cưới về nhà thì chú chưa gặp được.”
Tưởng Văn Hi lập tức đồng tình nhìn hắn: “Chú thật đáng thương, vậy mà chưa gặp được người mình thích.”
“Hoá ra Kiều Kiều nhà chúng ta có kinh nghiệm như vậy.” Tưởng Triệu Bắc âm
hiểm cười hai tiếng: “Có phải đã thích ai rồi nên hai ngày na mới buồn
rầu như vậy?”
“Chú suy nghĩ quá nhiều rồi! Mới không phải đâu!”
Tưởng Văn Hi lập tức phản bác: “Cháu chỉ đang suy nghĩ hôn nhân là
chuyện cả đời, cháu và Yến thất có thích hợp hay không mà thôi! Được rồi được rồi là chú nghĩ nhiều, ngày mai chú đi hẹn Yến thất.”
“Còn chưa định ngày kết hôn mà đã mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân rồi sao?”
Thấy Tưởng Triệu Bắc hiểu lầm, Tưởng Văn Hi cũng không phủ nhận, chỉ làm
nũng: “Hay là cháu không lấy chồng nữa, chú út cũng đừng cưới hai chúng
ta cứ thế bên nhau đến già.”
“Nhóc con nghĩ hay thật đấy! Còn nghĩ đến việc ám chú đây cả đời hả.”
Tưởng Văn Hi nghĩ nếu gả cho Yến Đình Nam là phải đến Bình Giang, tuy bây giờ giao thông thuận tiện nhưng dù sao hai thành phố một nam một bắc, cách
người thân của cô xa đến vậy. Nói đến cùng, bất luận là gả cho Yến Đình
Nam hay Yến thất thì cũng giống nhau, hơn nữa nếu gả cho Yến Đình Nam
sau này gặp lại Khương Minh Việt thì hắn sẽ lại nghĩ cô như thế nào chứ, đại khái là cô bị mê hoặc bởi sự ôn nhu ngày đó của Yến Đình Nam cho
nên mới băn khoăn một vấn đề như vậy.
Tưởng Văn Hi tính hai ngày
nữa sẽ nói rõ ràng với Yến Đình Nam, có lẽ hai ngày này hắn rất bận
không nên gây thêm phiền phức cho hắn.
Từ lần nói chuyện với
Tưởng Văn Hi thì Diệp Thừa Đông cũng không còn đối xử với Liễu Tư giống
như trước nữa, bây giờ Liễu Tư được đi học tiếp nên khi Tưởng Văn Hi
nhìn thấy Liễu Tư một lần nữa thì cô ấy đã có chút thần thái và không
còn bộ dạng như cái xác không hồn như trước nữa.
Kỳ thật nếu
không có Diệp Thừa Đông thì Liễu Tư và Tưởng Văn Hi không biết nhau,
cuộc sống của cô ấy và Tưởng Văn Hi không giống nhau, cô ấy vì hoàn cảnh gia đình nên còn chưa học xong đại học bình thường vẫn luôn đi làm thêm kiếm tiền trả nợ, cuộc sống của cô ấy chỉ có thật nhiều gánh nặng mà
không hề có một chút hưởng thụ nào, sau đó lại còn gặp phải Diệp Thừa
Đông người đàn ông này như đến để giết chết dần toàn bộ hy vọng sinh tồn của cô. Cô ấy hận hắn nhưng cô ấy không thể không thừa nhận nếu không
gặp Diệp Thừa Đông thì chỉ sợ lúc này cô vẫn phải đeo thật nhiều gánh
nặng không thể thoát ra nổi, như vậy lúc thoát ra được rồi bản thân cô
có còn giữ nổi ý nguyện ban đầu hay còn kiên trì nổi sao?
Ít nhất cô còn có thể tiếp tục học, tuy Diệp Thừa Đông không cho cô đi ra ngoài học nhưng cô có thể lên mạng tìm phương pháp học, cô nên cảm ơn vì đã
không ép cô đến đường cùng không phải sao.
Cô nói như vậy chỉ hy vọng bản thân không đi hận Diệp Thừa Đông, khoảng cách giữa hai người
họ quá lớn hận ý cực đoan của cô cũng chỉ làm cô thêm khổ sở mà thôi
cũng không thể làm tổn thương Diệp Thừa Đông chút nào, cô cần gì phải
tra tấn bản thân như vậy. Bây giờ đối với cô thì Diệp Thừa Đông giống
như một kiếp nạn trong cuộc đời có trốn cũng không thoát, vậy nên chỉ
trách số mệnh cô không tốt.
“Tối ngày mai cô muốn đi xem kịch với tôi không?” Tưởng Văn Hi nhìn Liễu Tư hỏi.
Liễu Tư hơi sững sờ sau đó cũng cười nói: “Được, tôi mời cô đi.”
“Tôi mời cô đi ăn lẩu vậy, thời tiết lạnh như vậy ăn lẩu là tốt nhất. Lúc đi học....”
Lúc Diệp Thừa Đông trở về thì thấy em gái và người phụ nữ của mình đang nói chuyện rất vui vẻ, hắn nhìn thấy nụ cười của Liễu Tư thì chợt nhận ra
từ trước đến giờ hắn thấy được đủ loại biểu hiện của cô ấy nhưng không
hề thấy nụ cười chân thật như vậy của cô ấy bao giờ, hoá ra lúc cô ấy
vui vẻ thì có bộ dạng như vậy, chẳng qua khi nhìn thấy hắn thì nụ cười
trên mặt cô ấy vụt tắt rồi lại biến thành bộ dạng lạnh nhạt ngày xưa,
hắn cảm thấy trong lòng như là bị đáng một đòn thật đau, hắn không muốn
đi xem xét xem cái cảm giác vừa rồi là gì chỉ nhìn Tưởng Văn Hi rồi trêu một câu: “Kiều Kiều em biết hôm nay Yến thất sẽ đến nên mới đến đây
đúng không.”
Hôm nay Yến thất đến cùng cháu gái Yến Nguyễn của
hắn, Yến Nguyễn nghe xong lời nói của Diệp Thừa Đông thì ánh mắt hơi
trầm xuống nhưng lại làm như không có việc gì nhìn Tưởng Văn Hi, trong
lòng cô bỗng có vài ý tưởng tàn bạo nhưng trên mặt vẫn lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Chị Văn Hi, đã lâu không gặp.”
Yến Nguyễn rất xinh
đẹp nhưng vẻ đẹp của Yến Nguyễn khác hẳn với Tưởng Văn Hi thoạt nhìn
giống như một tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian vậy, nhưng ngày
thường cô không quá thích nói chuyện khuôn mặt nhỏ thì luôn làm ra vẻ
lạnh lùng, lúc nào cũng làm ra vẻ người sống chớ đến gần, Tưởng Văn Hi
cảm thấy quái quái, nhưng nhưng cũng chỉ nghĩ cô bé chỉ là một đứa trẻ
nên mỉm cười nói: “Lâu rồi không gặp Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn ngày
càng xinh đẹp hơn rồi.”
Diệp Thừa Đông và Yến Hướng Huy đi nói
chuyện chính sự, Tưởng Văn Hi và Liễu Tư cũng ngồi nói chuyện đôi câu,
mà Yến Nguyễn trừ lúc chào hỏi thì lại trầm mặc không nói gì giống trước kia, tuy Tưởng Văn Hi chưa được tiếp xúc với có bé nhiều nhưng cũng
biết tính của cô bé, cho nên cũng không cố tình nói gì với cô bé, lúc cô rót nước vô tình làm ướt quần áo Liễu Tư nên cô ấy lên tầng thay đồ cô
bé mới lên tiếng.
“Chị muốn kết hôn với chú em sao?” Giọng nói
của Yến Nguyễn vẫn ngọt ngài như cũ, khác hoàn toàn với cái vẻ mặt lạnh
như băng của cô bé, chỉ là trong giọng nói vẫn có một tia chất vấn,
Tưởng Văn Hi hiểu được vì sao cô bé lại có thái độ như vậy nên cũng
không để bụng: “Hẳn là như vậy, nhưng chúng ta sẽ đính hôn trước còn
chuyện kết hôn thì đợi một thời gian nữa.”
“Chị có gia gia, có
chú, có anh trai, mà em chỉ có chú thôi, chị mà kết hôn với chú ấy thì
em phải làm sao bây giờ?” Yến Nguyễn cúi đầu, giọng điệu có chút âm u.
“Tôi có thể lý giải cảm giác của em, là cảm giác được nếu người đó kết hôn
thì không còn quan tâm mình như trước nữa, nếu chú út đột nhiên kết hôn
thì tôi cũng không thể thích ứng được. Nhưng mà chúng ta chỉ đính hôn mà thôi.”
“Đúng vậy không?” Đột nhiên có một con dao lạnh băng dán
lên cổ Tưởng Văn Hi, trên mặt Yến Nguyễn nở một nụ cười kỳ dị, cô bé vẫn ngọt ngào nói: “Nhưng mà chị Văn Hi em muốn giết chị nha.”
Cô bé nói chuyện giết người nhẹ nhàng như đang nói trời hôm nay thật đẹp,
Tưởng Văn Hi biết cô bé tám tuổi này không hề nói đùa với cô, chú út của cô mà kết hôn với người khác có lẽ cô sẽ coi người kia như kẻ thù,
nhưng cô cũng không cầm dao đặt lên cổ người khác giống như thế này, sao lại có ý nghĩ muốn giết người như thế này chứ cô bé này điên rồi có
đúng không? Cô ngửa đầu lên tránh lưỡi dao kia nhìn Yến Nguyễn nói: “Vì
sao muốn giết tôi?”
“Bởi vì chị muốn cướp chú của tôi đi nha, nếu chị không kết hôn với chú ấy nữa thì em đây cũng không giết chị đâu.”
Yến Nguyễn cười sáng lạn vẫn là bộ dáng đơn thuần như cũ: “Chị Văn Hi,
chị đừng nghĩ là em chỉ đang uy hiếp chị, từ trước đến giờ em nói là
làm.”
Cô bé vừa nói dứt câu thì Tưởng Văn Hi cảm giác lạnh băng dính trên da đã không còn, hoá ra có người đi xuống dưới.
Yến Nguyễn làm như không có việc gì mà dùng con dao kia gọt táo, con dao đó thật sắc bén chỉ cần chạm vài một chút vỏ táo đã bị cắt xuống, lúc này
Yến Nguyễn còn nhìn Tưởng Văn Hi lộ ra một nụ cười thâm sâu, Tưởng Văn
Hi cảm thấy lông tóc dựng ngược, cô không cảm thấy sợ hãi mà cảm thấy
tuổi cô bé còn nhỏ mà lại có biểu hiện như vậy có chút quái dị: “Em cũng biết chuyện hôn nhân đại sự đều do trưởng bối làm chủ, dù tôi không gả
cho chú của em thì cũng sẽ còn có người khác, chẳng lẽ em cứ mãi đi uy
hiếp người ta như vậy?”
“Cái này không phải là uy hiếp, nếu chị
không tin có thể làm người đầu tiên.” Yến Nguyễn gọt một miếng rồi đưa
cho Tưởng Văn Hi, lại có chút đáng tiếc nói: “Chị Văn Hi chị xinh đẹp
như vậy, gia thế lại tốt, trưởng bối thương chị như vậy, chị gả cho ai
đều sẽ có một cuộc sống tốt việc gì cứ phải đưa đầu đến dưới lưỡi dao
của em?”
Tưởng Văn Hi đồng ý gật đầu: “Em nói rất đúng, nhưng nếu điều kiện của tôi tốt như vậy thì cũng muốn chọn cái tốt, chú em và tôi cũng coi như là thanh mai trúc mã, tôi gả cho hắn là lựa chọn tốt nhất
rồi.”
Mắt thấy sắc mặt Yến Nguyễn trầm xuống, Tưởng Văn Hi cũng
trầm mặt: “Vì em là cháu gái của Yến thất nên tôi không so đo hành vi
vừa rồi của em nhưng mà tôi khuyên em một câu người có thể kết giao với
chú của em đều không phải là người bình thường, chẳng lẽ em nghĩ với cái hành vi này của em thì chú em chỉ cần nói một câu trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện là có thể cho qua sao?”
Yến Nguyễn cầm dao chặt đến
nỗi ngón tay trở nên trắng bệch, may mà cô vẫn còn nhớ dõ đây là đâu nếu không cô đã dùng con dao này đâm vào người Tưởng Văn Hi rồi.
“Chú út của tôi yêu thương tôi không kém chú của em, dù có chú ấy thu thập
cục diện rối rắm cho tôi khi mà tôi đi gây chuyện nhưng từ trước đến giờ tôi đều không chọc phải phiền toái quá lớn, nếu em thật sự đặt hắn ở
trong lòng thì sao có thể đem lại phiền toái cho hắn chứ?” Tưởng Văn Hi
nói chậm lại: “Tôi có thể không gả cho chú của em nhưng mà Yến Nguyễn
nếu người tiếp theo mà chú em muốn lấy lại yêu chú em thật lòng thì sao, em cho rằng người đó sẽ buông tay dễ dàng như vậy hả?”