Không khí vui vẻ, náo nhiệt trong phòng bệnh của Song Nhi.
Sauk hi bà Tuyền Uri cùng Thẩm lão gia nói chuyện xong thì nhanh chóng vào
phòng bệnh của Song Nhi và nói hết sự thật về thân thế của Song Nhi cho
mọi người cùng biết.
Nghe xong mọi việc tâm trạng của mỗi người
mỗi khác. Bà Tuyền Uri thì nhẹ nhõm, Thẩm lão gia thì vui mừng, Song Nhi thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nên òa khóc nức nở, Ngô Trác Thăng thì
chỉ biết lo dỗ Song Nhi vì với anh thì dù Song Nhi là ai cũng không thay đổi được tình cảm của anh dành cho cô. Thẩm Mặc thì lâm vào trầm tư
cùng tự trách, sao anh lại có ý nghĩa không đứng đắn với cô em gái của
mình cơ chứ… (Người không biết không có tội, Cò có thể tha thứ cho anh)
(Tiểu bạch thỏ: “Chị Cò sao không biết xấu hổ mà dành phần của em vậy ạ.”
Cò Lười: “Ta là tác giả ta có quyền”
Tiểu bạch thỏ: “…”)
Nhưng không khí lại nhanh chóng vui trở lại vì sự vô tư hồn nhiên của Song Nhi cùng với niềm vui cả nhà đoàn tụ đã xua tan đi không khí trầm lặng cùng khó
xử lúc ban đầu.
Ngô Trác Thăng là người lên tiếng đầu tiên: “Song Nhi, thực ra không có bệnh gì cả mà đang bị người khác đầu độc. Cháu
đang điều tra sự việc.”
Nghe xong câu nói của Ngô Trác Thăng thì
tất cả mọi người trong phòng đều tập trung nhìn Ngô Trác Thăng. Nhiều
biểu cảm lại xuất hiện, có đau lòng, có phẩn nộ, tức giận, có hối hận,
có căng thẳng …
“Cháu đã nhờ Max đi sắp xếp. Cháu nghĩ cần có
người qua nước ngoài điều tra một phen vì chuyện này có liên quan đến
nhà họ Hà.” Ngô Trác Thăng lại đánh vỡ bầu không khí căng thẳng bằng
giọng nói trầm ấm của mình.
“Hãy để tôi/em đi điều tra vụ này cho!” Lúc này hai giọng nói cùng cất lên một lúc.
Mọi người ai nấy cũng ngoảng mặt nhìn ra cửa để nhìn xem chủ nhân của 2
giọng nói vừa rồi. Mà lúc này đứng ở ngoài cửa chính là Ngọc Phàm đang
cầm một bó hoa đang đứng cùng với Cô Quân đang xách theo một giỏ trái
cây, cả hai sau khi nói xong thì liền liếc nhìn đối phương một cái.