Trường trung học số 5 có một quy tắc, chính là mồng một học kỳ một của học sinh mới phải trải qua một đợt kiểm tra tháng, nội
dung chỉ có ba môn ngữ văn, toán và tiếng Anh để kiểm tra xem đông đảo
quần chúng nhân dân có thích ứng với cuộc sống trung học hay chưa, nếu
chưa thích ứng thì học kỳ một mới qua một phần tư, có thể điều chỉnh kịp thời.
Với Liễu Dung mà nói, giống như vừa mở mắt rồi nhắm mắt là tới
kỳ kiểm tra tháng, thời gian một tháng như dòng nước chảy xuôi qua kẽ
tay, lặng lẽ trôi đi.
Triệu Hồng lo mọi người căng thẳng____vì hiểu rõ cuộc sống tiểu
học tốt đẹp không có nhiều chiêu trò nên cố ý giành ra 20 phút sinh hoạt lớp để thảo luận chiến lược chiến thuật xem nên coi thường và xem trọng kẻ địch thế nào.
- Các em đừng quá căng thẳng, lần này chúng ta chỉ kiểm tra ba
môn chính, đề cũng không quá khó, chủ yếu là kiểm tra tình hình học tập
một tháng nay của các em ở trường, không lấy điểm vào sổ, làm bài không
tốt cũng không có nghĩa gì, nhưng___
Triệu Hồng hít sâu một hơi, học sinh cả lớp bên dưới cũng hít sâu một hơi theo, thầy nói:
- Chúng ta vẫn xếp hạng trong lớp nên mọi người phải để tâm.
Kết quả là ngày hôm sau vào các tiết địa lý, lịch sử, chính trị, sinh học, có nửa lớp ngồi học từ vựng tiếng Anh, nửa lớp giải đề toán,
các giáo viên biết mỗi năm đều có một lần như vậy nên cũng bình tĩnh.
Tiết tự học, Liễu Dung cảm thấy Vu Hiểu Lệ đã căng thẳng đến mức sắp cào trang sách, mặt mày kéo căng.
Phát hiện ánh mắt Liễu Dung đang nhìn ngón tay mình, Vu Hiểu Lệ lại nở nụ cười như lên cơn:
- Ôi chao làm sao đây, mình chưa kịp xem gì hết, tháng này mình chỉ lo chơi... cậu xem xong rồi à?
Một mình cậu buổi sáng đã sao chép từ vựng của các bạn kia mấy chục lần rồi đấy, Liễu Dung thầm nhủ.
Thời đó, đa số trẻ con đều bắt đầu học tiếng Anh từ cấp hai, mới khai giảng được một tháng, chẳng qua chỉ học ABC và mấy từ đối thoại
cực đơn giản, năm Liễu Dung tám tuổi, mẹ cô đã mua cho cô một bộ sách
tiếng Anh nhi đồng có rất nhiều tranh vẽ, rảnh rỗi sẽ dạy cô chơi, đã
dạy xong bộ đó cho cô từ lâu, cho nên tiếng Anh một tháng này đối với cô chẳng khác nào không học.
Vậy còn có gì đáng xem? Cô mờ mịt lắc đầu:
- Mình vẫn chưa xem.
Vu Hiểu Lệ hơi mở to mắt, lát sau bĩu môi:
- Cậu giỏi, mình không so với cậu.
Rồi không để ý tới cô bạn cùng bàn không hòa hợp như cô nữa.
Liễu Dung chỉ có thể nhập gia tùy tục, mở sách tiếng Anh ra bàn, để đó rồi lại thất thần, nguyên tiết không lật được trang nào, Vu Hiểu
Lệ lén quan sát cô mấy lần, liếc xéo sau lưng, thầm nhủ cái thứ này mà
cũng làm ban cán bộ lớp, còn là đại diện tạm thời môn tiếng Anh nữa chứ, vừa nhìn là biết học hành chả ra sao, bài kiểm tra này chắc chắn là bi
kịch.
Trong đầu Liễu Dung luôn vô thức lặp lại trận đánh nhau ngày hôm đó cô thấy trong con hẻm, sau ngày đó, Lương Tuyết đến trường mang theo vết bầm tím bên môi, lòng nhiệt tình “quan tâm bạn học” của Hồ Điệp
cuối cùng tìm được nơi chiếu rọi, đầu tiên là hô to gọi nhỏ bày tỏ lòng
quan tâm của tổ chức, sau đó ầm ĩ tìm khăn đắp mặt cho cô ấy.
Lương Tuyết lúng túng không thôi, trả lời sự dò hỏi của người khác là ở nhà trượt chân, đập đầu vào góc bàn.
Một mình Liễu Dung biết chân tướng, yên lặng như mắc nghẹn ở cổ.
Trong lòng cô cảm giác như mình nợ Lương Tuyết gì đó nên vô cùng xoắn xuýt___dù rằng Lương Tuyết không hề biết.
Bất kể cô xoắn xuýt thế nào, kỳ kiểm tra tháng vẫn cử hành đúng
hạn. Vu Hiểu Lệ ôm 16 trang tiếng Anh lẩm bẩm học mãi đến trước phòng
kiểm tra, ở ngoài phòng, Liễu Dung gặp Quách Soái.
Sắc mặt Quách Soái cực kỳ nghiêm túc, nhìn thấy cô, cơ bắp trên
mặt hơi vặn vẹo, giống như muốn kiềm chế ánh mắt hung dữ vào biểu cảm
nghiêm túc, khẽ gật đầu với cô, không hề biết nhường nữ sinh, hả hê đắc ý bước vào phòng kiểm tra.
Sau kỳ kiểm tra tháng, cả trường đều đi so đáp án.
Nước miếng Vu Hiểu Lệ tung bay so đáp án với Thường Lộ Vận và
Cao Tinh bàn trước, hễ nghe Cao Tinh nói với vẻ thâm thù đại hận rằng
“câu đó câu kia không biết làm” thì cô ấy có vẻ vô cùng phấn khích, đầu
tiên là nói vô cùng chính nghĩa “thầy cô quá biến thái, thế mà nói là ra đề không khó, mấy thứ kinh dị kia cũng kiểm tra”, kế đó thì vô cùng xấu hổ nói ra đáp án của mình, cuối cùng nhẹ nhàng tổng kết “kỳ thực mình
cũng không biết làm, đánh xùm thôi”.
Không biết tại sao, Liễu Dung chợt muốn cười.
Sau đó cô lơ đãng đối mắt với Thường Lộ Vận, thấy cùng một biểu
cảm trên mặt đối phương, Liễu Dung tức khắc nảy sinh một tình bạn vi
diệu với cô bạn bàn trước quanh năm xâm chiếm vùng trời của cô này.
Hai ngày sau, trong lớp mơ hồ như có một thứ gì đó bị đè nén,
vài học sinh không tự chủ trở nên đàng hoàng, không cùng tám chuyện với
bạn vào tiết tự học nữa, người này người nọ giả vờ giả vịt bắt đầu học
hành chăm chỉ, không biết có phải vì làm bài kiểm tra không tốt nên cho
rằng loại trạng thái này ít nhiều có thể bù đắp nhân phẩm khiến kết quả
học tập đẹp hơn một chút hay không.
Đương nhiên, cũng có người không tim không phổi, chẳng hạn như Hồ Điệp.
Cô bạn lớp trưởng Hồ Điệp này rất không nên thân, nói nhiều như
tàu hỏa kéo, tiếng cười to đầu tiên lúc tan học mỗi ngày chắc chắn từ cô ấy mà ra, ngoại hình cô ấy xinh đẹp, đám con trai chơi bời lêu lổng khi rảnh rỗi đều thích chọc cô ấy, Hồ Điệp không thấy xấu hổ mà ngược lại
còn lấy làm vinh hạnh___câu này do Vu Hiểu Lệ nói, Vu Hiểu Lệ cực kỳ
chướng mắt Hồ Điệp.
May mà bạn cùng bàn của Hồ Điệp là Lương Tuyết, lúc hết tiết cô
ấy chỉ lẳng lặng nhìn sách giáo khoa của mình, hoặc nằm nhoài lên bàn mà ngủ, không hề bị ảnh hưởng.
Tiết tự học hôm nay còn chưa bắt đầu, có một nam sinh chạy tới,
vô cùng quậy phá đưa tay chọc bím tóc của Hồ Điệp, Hồ Điệp đưa tay đánh
nhưng không với tới cũng bật cười khúc khích, thoạt nhìn không hề tức
giận với hành vi ấy, sau đó Triệu Hồng bước vào cửa, nghiêm túc nói:
- Hồ Điệp, em theo thầy ra ngoài.
Cả lớp yên tĩnh lại, tướng tá béo mập của thầy Triệu Hồng rất
đặc sắc, mấy năm sau khi Liễu Dung luyện tập khẩu ngữ theo tranh biếm
họa Garfield đều không tự chủ nhớ đến thầy Triệu đáng kính này___ông
cười lên còn đỡ, hễ ông nghiêm túc là biểu cảm sẽ bị thịt mỡ ép ra dữ
tợn, hiệu quả cực kỳ giống con mèo mập Garfield kia.
Vu Hiểu Lệ đưa mắt nhìn bóng lưng Hồ Điệp, giống như muốn thể
hiện mình ngoan ngoãn, cúi đầu mở vở toán ra, ngồi nghiêm chỉnh. Sau đó, vào lúc mọi người khôi phục lại từ sự cố nhỏ ấy, lại bắt đầu líu ra líu ríu, Vu Hiểu Lệ chợt ngẩng phắt đầu, mặt trắng bệch tóm lấy cánh tay
Liễu Dung:
- Cậu nói xem... thầy giáo tìm cô ấy có phải vì có kết quả kiểm tra tháng không?
Liễu Dung chớp chớp mắt, còn chưa kịp nói gì thì thấy đại diện
môn tiếng Anh lớp bên cạnh ôm xấp bài kiểm tra trắng toát, trông có vẻ
rất không may mắn, đứng ở cửa gọi cô:
- Liễu Dung, cô Lưu bảo cậu lấy bài kiểm tra của lớp.
Sấm sét giữa trời quang____lần này triệt để không còn ai nói chuyện.
Lúc Vu Hiểu Lệ đứng dậy nhường chỗ cho cô, cô thấy rất rõ đầu gối cô ấy va vào chân bàn.
Liễu Dung được ánh mắt phức tạp của cả lớp đưa tiễn ra khỏi
phòng học, vốn dĩ cô không có cảm giác gì nhưng bây giờ cũng bắt đầu
căng thẳng, không tự chủ tiếp diễn lối tư duy của Vu Hiểu Lệ____câu điền khuyết cuối cùng kia rốt cuộc là is hay are? Có nhìn nhầm số nhiều và
số ít không?
Tiết tự học hôm nay, từng người đại diện ba môn đều bị gọi ra
ngoài, sau đó mỗi người với vẻ mặt nghiêm túc ôm một xấp bài kiểm tra
trở về, cả lớp còn yên tĩnh hơn cả khi có giáo viên chủ nhiệm đến quản
tiết tự học, chờ từng bài kiểm tra được phát ra.
Trăng khuyết cong cong chiếu Cửu Châu, mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu. (1)
(1) Trích bài dân ca “Nguyệt nhi loan loan chiếu Cửu Châu” thời Nam Tống.Liễu Dung về sớm nhất nên bài kiểm tra tiếng Anh được phát nhanh nhất, sau khi phát xong, cô về chỗ ngồi chờ kết quả hai môn kia___cô
được điểm tối đa môn ngoại ngữ, hơi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không
còn xoắn xuýt đầu óc nữa.
Trí nhớ của cô rất tốt, khi phát bài cô có liếc mắt qua xem, ai
được bao nhiêu điểm, về cơ bản cô đều nắm chắc trong lòng, trừ cô ra,
trong lớp rất ít người trên 90 điểm, Liễu Dung thầm tính toán kết quả,
tổng cộng là ba môn, môn tiếng Anh cô đã kéo xa khoảng cách với các bạn, mấy môn khác hẳn không thành vấn đề.
Từ ngày đầu tiên đi học lúc nhỏ, cô chưa bao giờ so đo vấn đề
điểm số, thế rồi vào ngày này, lần đầu tiên cô lĩnh hội được phép cộng
trừ lo lắng___lúc thi đầu vào, cô đứng số 1, dù cô không cảm thấy gì
nhưng các thầy cô đều tìm riêng cô trò chuyện, cô không phải hoàn toàn
không có áp lực.
Sau đó cô nghĩ, kỳ thực đây là lần đầu tiên cô hiểu rõ cạnh
tranh là gì, cạnh tranh, là sau khi biết kết quả của mình sẽ không kiềm
được mà quan tâm người khác, mình tốt hơn người khác thì im lặng tránh
sang một bên đắc ý, mình kém hơn người khác thì vờ như không quan tâm
nhưng trong lòng lại lặng lẽ buồn thiu.
Lúc cô về chỗ ngồi thì phát hiện bài mình đang ở chỗ Vu Hiểu Lệ, Vu Hiểu Lệ lúng túng cười với cô:
- Mình so đáp án.
Liễu Dung biết mình điểm cao nên rộng lượng gật đầu, ra vẻ không hề để ý, ánh mắt Vu Hiểu Lệ lấp lóe, qua một lát trả lại bài kiểm tra
cho cô, nhẹ nhàng hỏi:
- Có phải cậu từng học tiếng Anh không?
Thấy Liễu Dung gật đầu, lúc này cô ấy mới giống như hiểu ra gì đó, sắc mặt nhẹ nhõm lại:
- Hèn gì, sớm biết thế mình cũng nên học trước, nhưng thực ra
cũng không có gì, sau này học nhiều hơn sẽ như nhau thôi, đúng không?
Liễu Dung cười, kế đó nghe Cao Tinh bàn trước hô nhỏ:
- Cậu kiểm tra thế nào?
Cao Tinh giở bài kiểm tra của Thường Lộ Vận rồi quay đầu chỉ về phía cô ấy nói:
- Cô ấy hơn 90 điểm kìa!
Vu Hiểu Lệ tỉnh bơ bẻ góc bài kiểm tra có ghi điểm số của mình, nhìn Thường Lộ Vận, cười nói:
- Thế có là gì, bạn cùng bàn mình được 100 kìa.
Ánh mắt Cao Tinh nhìn Liễu Dung lập tức như nhìn người ngoài
hành tinh, thỏa mãn lòng hư vinh cô gái nhỏ của cô một cách kỳ diệu.
Tiếp đó, bài kiểm tra ngữ văn, bài kiểm tra toán lục tục được
phát ra, lớp tràn ngập tiếng trò chuyện xì xào. Liễu Dung có thêm tí đầu óc, khi bài kiểm tra phát xuống, tự cô sẽ đưa tay lấy trước, không để
Vu Hiểu Lệ kiểm duyệt, Vu Hiểu Lệ không dòm ngó được, bèn ở một bên lặng lẽ tự cộng trừ điểm của mình.
Triệu Hồng đi tới, Hồ Điệp theo sau vành mắt hồng hồng cúi đầu ủ rũ.
Vu Hiểu Lệ nhìn tờ danh sách bát khai (2) trong tay Triệu Hồng, ưỡn lưng rồi lại cúi đầu.
(2) Bát khai: tên kích cỡ giấy của TQ, 270mm x 390mm.Bầu không khí cạnh tranh của trường trung học số 5 trước giờ
luôn nồng nặc, đồng thời khi đó không quá hiểu thế nào là tôn trọng
riêng tư học sinh, Triệu Hồng vừa vào, tất cả mọi người đều yên tĩnh
lại, Hồ Điệp lặng lẽ về chỗ của mình ngồi, nghe Triệu Hồng bắt đầu nói:
- Đã có kết quả kiểm tra tháng, lúc nãy thầy đã xếp hạng lại các em, các em làm bài thế nào thì chính các em cũng thấy bài rồi đấy,
trong lòng tự rõ.
…
- Bây giờ thầy đọc kết quả.
Câu nói này như nặng tựa ngàn cân, lập tức ép mấy cái đầu như mầm nhỏ xẹp xuống.
- Điểm cao nhất lớp chúng ta, 292 điểm, em Liễu Dung.
Thầy dừng lại, hơi nhìn Liễu Dung, cô đang dùng bút bi đâm vào vở nghịch nghịch:
- Hi vọng em tiếp tục nỗ lực, lúc thi giữa kỳ vẫn có thể duy trì thành tích này.
Vu Hiểu Lệ nhanh chóng liếc mắt qua Liễu Dung, chưa kịp thấy rõ biểu cảm của cô ấy thì cô ấy đã cúi đầu.
Triệu Hồng đọc một lượt theo bảng xếp hạng____hạng 2 Quách Soái, hạng 3 Thường Lộ Vận… nguyên nhân Hồ Điệp bị gọi ra cũng rất rõ ràng,
cả lớp 42 người, cô ấy hạng 39, là hạng 4 từ dưới đếm lên, quang vinh
trở thành nữ anh hùng duy nhất trong năm người xếp cuối.
Còn là nữ anh hùng lớp trưởng.