Nam Tầm suy nghĩ một
chút, rồi hỏi: "Ba có biết bắn súng không ạ, con muốn đến trường bắn học bắn súng. Con cảm thấy tư thế lúc bắn súng thật ngầu."
Lệ Sâm hơi nhíu mày: "Hóa ra cục cưng có hứng với cái này."
Lệ Sâm đưa Nam Tầm tới trường bắn lớn nhất thành phố. Rõ ràng ông chủ Ngô
nơi đó quen biết anh đã lâu, ông tự mình dẫn anh tới sân bắn số năm có
vị trí tốt nhất, lấy ra khẩu Desert Eagle anh thường dùng.
Nam Tầm nhìn khẩu súng màu bạc trong tay Lệ Sâm, rất ngứa tay muốn sờ thử.
Ông chủ trường bắn nói chuyện phiếm cùng Lệ Sâm hai câu, ánh mắt quét đến
Nam Tầm đang nóng lòng muốn thử bên cạnh, lộ ra nụ cười thấu hiểu: "Cậu
Lệ ở lại chơi vui vẻ, tôi còn có việc, không quấy rầy nữa."
Lúc
ông chủ Ngô đã đi rất xa, không nhịn được ngoái đầu lại liếc nhìn, vừa
vặn thấy cô gái nhỏ vẻ ngoài ngây thơ vui tươi vừa nãy tiến lên ôm cánh
tay Lệ Sâm, Lệ sâm lại dung túng cô bé. Hai người cười cười nói nói,
nhìn từ xa xa cũng có thể cảm nhận được bầu không khí thân mật ngọt ngào giữa hai người.
Chậc, hóa ra tiểu diêm vương mặt lạnh cũng gần
nữ sắc, còn thích loại khẩu vị này. Nhìn một thân ăn mặc như thanh niên
này, nơi nào còn là cậu Lệ mạnh mẽ vang dội trên thương trường. Đúng là
vì lấy lòng tình nhân nhỏ, cũng thật hết lòng.
Ông chủ Ngô suy
nghĩ, có thời gian ông có thể tìm thêm hai người. Nếu đã bắt đầu ăn mặn, loại thân phận như Lệ Sâm sao chỉ có một hai người được. Chỉ là cô bé
vừa rồi, vừa nhìn đã biết là vưu vật*, trong khoảng thời gian ngắn ông
thật đúng là không tìm được người nào tốt hơn cô bé kia...
*Vưu vật: chỉ phụ nữ đẹp, tuyệt diệu.
"Cục cưng, con lui ra sau chút, để ba làm mẫu cho con trước." Lệ Sâm nói
xong thì trực tiếp giơ khẩu Desert Eagle lên bằng một tay.
Cánh
tay người đàn ông xoẹt một đường cong tuyệt đẹp giữa không trung, lại về một đường thẳng, pằng pằng pằng ba tiếng không ngừng, đạn bắn vào giữa
hồng tâm, toàn bộ đều tụ ở một điểm.
Nam Tầm khóc thét bởi vẻ đẹp trai vô đối của ba Lệ Sâm. Không phải người bình thường đều phải ngắm
rồi mới bắn sao, ba Lệ Sâm của cô lại vừa mới cầm súng đã bắn ra, còn
toàn trúng vào giữa hồng tâm, kỹ thuật bắn súng này mẹ nó quá trâu bò!
"Tới đây, cục cưng, tới chỗ ba này." Lệ Sâm vươn tay về phía cô.
Lúc này Nam Tầm sùng bái Lệ Sâm đến không thể sùng bái hơn, nghe nói vậy
liền tung tăng chạy tới, ôm chặt lấy ba Lệ Sâm của cô: "Ba, vừa nãy ba
quá đẹp trai, con đã thành fan của ba rồi!"
Lệ Sâm cười cười, lại nhịn không được, cúi đầu hôn lên chóp mũi cô.
Nam Tầm ngẩn ra, lập tức chửi đờ mờ trong lòng: "Tiểu Bát, tại sao Lệ Sâm hôn ta?"
Hư Không Thú ngáp: "Buồn ngủ quá nha. Hôn thì hôn chứ sao, hắn là ba ba
ngươi, sao không thể hôn ngươi? Không phải là hôn mũi à, cũng có hôn cái miệng nhỏ của ngươi đâu."
"Là ba thì có thể hôn chóp mũi ta hả?" Âm điệu của Nam Tầm không khỏi cất cao.
"Đúng vậy, cha con mà, hôn có sao đâu. Cha con nhà người khác đều như vậy,
chẳng lẽ ngươi không biết?" Hư Không Thú thực không để bụng nói.
Nam Tầm mờ mịt: "Ta không biết thật đấy, chị đây từ nhỏ đã là đứa trẻ không cha."
Hư Không Thú cười hì hì: "Vì vậy á, ngươi nhìn xem ta đối ngươi thật tốt,
biết ngươi thiếu hụt tình thương của cha, nên cố ý chọn thế giới này cho ngươi trải nghiệm. Cảm giác có tình thương của cha thế nào?"
Nam Tầm suy nghĩ rồi nói: "Ngươi đừng nói, loại cảm giác được người đau
người thương từ nhỏ thật không tệ. Trẻ có cha như khối bảo, trẻ không
cha như căn thảo*."
*Căn thảo: Ngọn cỏ (để nguyên cho vần Tay phải anh bao lấy tay cầm súng của Nam Tầm, một tay khác nắm eo Nam Tầm, mặt dán mặt cô.
Nam Tầm cảm giác rõ nhiệt độ truyền tới từ trên mặt, còn có bàn tay nắm
chặt eo cô. Mặc dù cách một lớp quần áo, cô cũng có thể cảm nhận được
lòng bàn tay kia nóng hừng hực.
Nam Tầm bỗng dưng có chút sợ, chuyện này, chuyện này thật sự bình thường sao?
"Cục cưng, đừng mất tập trung, nhìn bia." Lệ Sâm trầm giọng nói.
"A? Vâng!" Nam Tầm không dám nghĩ linh tinh nữa. Ba Lệ Sâm của cô biểu hiện đường hoàng chính trực như vậy, làm cô cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ vừa
lóe lên rồi biến mất trong đầu. Tư tưởng của cô thật quá xấu xa.
"Hai chân tách ra chút, bằng chiều rộng vai. Đúng, chính là như vậy. Chân
đừng căng chặt, thả lỏng chút, để mũi chân buông ra tự nhiên. Giờ nhắm
súng về phía bia, bây giờ, nổ súng!"
Đạn bắn ra pằng một tiếng,
Nam Tầm cảm giác tay mình hơi chấn động một hồi, có điều có bàn tay kia
bao bọc tay cô vững vàng, lúc đạn bắn ra, tay cô không hề run.
"Ba ba, con bắn trúng! Con bắn trúng hồng tâm rồi!" Nam Tầm hưng phấn nhảy
một cái, kết quả đằng sau gáy đập phịch vào cằm người phía sau.
Nam Tầm lập tức duỗi tay sờ: "Ba, ba có đau không? Con xoa cho ba nha."
Lệ Sâm kéo cô vào lòng, nâng khuôn mặt nhỏ của cô: "Cục cưng, con thổi cho ba một lát sẽ hết đau."
Nam Tầm nói dạ, sau đó ngửa đầu thổi nhẹ lên cằm anh.
"Ba, ba cong eo đi, con không với tới." Nam Tầm thấy anh bất động nửa ngày, tự mình ôm lấy cổ anh, kéo đầu anh xuống.
Hai tay Lệ Sâm khóa eo cô, nhìn cục cưng nhỏ của mình phồng má thổi cằm cho mình. Hơi thở mang mùi thơm thanh mát, thoáng chui vào mũi, không hiểu
sao thật say lòng người.
Hai người chưa phát hiện tư thế của mình có bao nhiêu mập mờ, từ xa nhìn lại, bọn họ giống như đang ôm hôn.
Vì vậy, ông trùm địa ốc tổng giám đốc Mã đang đi về bên này bị làm cho giật mình.
Vừa nãy lão nghe được lão Ngô nói thằng nhóc họ Lệ kia đang ở đây, cho nên
muốn lại đây giao lưu cảm tình, không ngờ nhìn thấy được một màn như
thế.
Cô gái được lão ôm vào ngực trang điểm tinh tế, sau khi nhìn thấy cảnh này cũng sững sờ, nhưng lập tức cười một tiếng: "Tổng giám
đốc Mã, không phải ngài nói cậu Lệ không gần nữ sắc à. Hôm nay em theo
ngài được mở mang tầm mắt đấy, ầy, vậy mà đã hôn nhau rồi. Em xem dáng
vẻ cô bé kia rất non đấy, không quá mười tám tuổi."
Tổng giám đốc Mã buông cô ra, nói: "Dung Dung, bây giờ em chờ tôi ở đây, không phải ai cũng gặp được cậu Lệ. Đây là một cơ hội."
Lý Dung Dung gật đầu, cười với lão: "Em biết đàn ông thích nói chuyện làm ăn, đi thôi. Hôm khác ngài chơi với em cũng được."
Nam Tầm và ba Lệ Sâm đang bồi dưỡng cảm tình đây, không ngờ tới một ông bác đầu trọc hơn năm mươi tuổi đi tới hướng này.
Cô cảm nhận được Lệ Sâm mất hứng, là do bị người cắt ngang mà không cao hứng.
"Cậu Lệ, đã lâu không gặp." Người kia cười nói.
Lệ Sâm khẽ vỗ lưng Nam Tầm: "Cục cưng, con tập ở đây trước, lát ba sẽ tìm con ngay."
Nam Tầm ngoan ngoãn gật đầu: "Bình tĩnh nói chuyện nha, đừng nổi giận đó."
Lệ Sâm không nhịn được cười, đây là cục cưng của anh nhìn ra anh khó chịu?