Nam Tầm giật mình, để chân trần liền chạy lạch bạch tới, cố gắng trèo lên đùi Lệ Sâm. Sau đó
cô thành công đứng trên đùi Lệ Sâm, hai tay ôm lấy cổ anh, quay cái mông nhỏ ngay phía cô gái còn đang cười.
"Ba ba, ba ba, ba chơi với con đi mà, đừng nói chuyện với cô này."
Khuôn mặt nhỏ trang điểm tinh xảo của Dư Mạn San thoáng cứng lại, nhưng rất
nhanh cô lại nở nụ cười lần nữa: "Đây chắc là Nam Nam nhỉ, lớn lên thật
đáng yêu."
Nam Tầm quay đầu lại nhìn quét qua cô trong chốc lát:
"Đương nhiên con đáng yêu, chờ con lớn rồi, khẳng định còn dễ nhìn hơn
cô."
Khuôn mặt tươi cười của Dư Mạn San lại cứng một hồi: "Ha ha, đó là đương nhiên, sao cô thể so với công chúa nhỏ Nam Nam chứ."
Lệ Sâm bế Nam Tầm lên, nói một câu xin lỗi không tiếp được, liền mang con gái quý hóa đi phòng ngủ chơi đóng vai gia đình.
Dư Mạn San ngồi một mình trong phòng khách lớn, sắc mặt rất khó coi.
Buổi tối có hai người ở lại ăn cơm, cho nên không có cháo cà rốt Nam Tầm mưu tính từ trước, thay bằng bữa cơm phong phú cũng rất dưỡng sinh, không
có thịt cá gì. Thím Lý nấu cháo trứng muối thịt nạc với ninh canh sườn
củ cải, xào mấy món chay khá thanh đạm.
Lệ Sâm gắp một đũa cải xanh cho Nam Tầm.
Mắt Nam Tầm trừng to.
Ba Lệ Sâm của cô cố ý đúng không? Rõ ràng biết cô không thích ăn rau, cô muốn ăn thịt, muốn ăn xương sườn!
Lệ Sâm múc một muỗng cháo trứng muối thịt nạc từ bát của mình, thổi thổi, sau đó đút cho Nam Tầm.
Nam Tầm vốn tức giận không muốn ăn, nhưng cô vừa lúc liếc trộm thấy vẻ mặt
khiếp sợ của cái cô tên Dư Mạn San kia, trong lòng liền thư thái, lập
tức há cái miệng nhỏ, a một cái nuốt cháo vào.
Lệ Sâm nhìn con gái phồng má, không nhịn được vươn ngón tay chọc chọc, thiếu chút nữa khiến Nam Tầm phụt hết ra ngoài.
Nam Tầm lườm anh một cái, vừa vặn thấy anh đang cười trộm, nhìn khóe miệng kia còn chưa hết cong đâu.
"Anh Lệ Sâm, anh không thể nuông chiều Nam Nam như thế." Dư Mạn San mỉm cười ghé sát người Lệ Sâm: "Anh mà nuông chiều con bé như vậy, sau này đi
học làm sao bây giờ? Nếu không biết tự lập, sẽ bị giáo viên và bạn học
chế giễu."
Ông Lệ và ông của Dư Mạn San là bạn bè lâu năm. Mặc dù bây giờ Lệ Sâm có con gái, nhưng anh vẫn độc thân, vừa lúc Dư Mạn San
thích Lệ Sâm đến không thể thích hơn. Nếu như hai người thành đôi, đương nhiên người hai nhà đều thấy vui mừng.
Vì vậy, hai ông liếc mắt nhìn nhau, trên mặt chứa ý cười.
Đối với Dư Mạn San ghé sát, Lệ Sâm không từ chối rõ ràng, nhưng anh cũng không đáp lại Dư Mạn San.
Dư Mạn San hơi lúng túng, tuy nhiên còn chưa từ bỏ ý định mà nói tiếp:
"Anh Lệ Sâm, anh phải tin em. Em đã trông con giúp chị em rất nhiều lần
rồi, em có kinh nghiệm hơn anh nhiều."
Nam Tầm nhăn khuôn mặt nhỏ, xin Tiểu Bát chỉ bảo: "Cái cô này đang ám chỉ mình đủ kinh nghiệm làm mẹ kế của ta đấy ư?"
Hư Không Thú lập tức trả lời: "Xem ra cái cô này rất khôn khéo, khó đối
phó. Ngươi nhất định phải bóp chết gian tình của cha Lệ Sâm và cái cô
này từ trong trứng!"
Nam Tầm nghe Tiểu Bát nói xong, lập tức chu cái miệng nhỏ: "Ba ba, người khác sẽ chế nhạo con thật sao? Con sợ quá đi~"
Sắc mặt Lệ Sâm lạnh xuống, anh nhìn lướt qua Dư Mạn San, thốt lên lạnh
lùng: "Không ai dám chế nhạo cục cưng của tôi. Con gái Lệ Sâm tôi muốn
nuông chiều thế nào thì nuông chiều thế đấy."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt người đẹp Dư Mạn San lập tức trở nên trắng bệch. Nam Tầm thì
đắc ý nhếch miệng cười, lộ ra vài cái răng nanh nhỏ, muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu.
Vẻ mặt ông Dư cũng hơi khó coi, ông Lệ lúng túng ho một tiếng: "Đều ăn cơm đi, đừng ngồi nữa."
Lệ Sâm thấy con gái cưng ăn đến miệng đầy mỡ, không khỏi cau mày, cầm khăn ướt trên bàn lau miệng nhỏ cho cô.
Nam Tầm còn rất phối hợp, chu miệng để anh lau thuận tiện hơn.
"Cục cưng, đừng chỉ ăn mỗi thịt, con phải ăn những thứ khác nữa." Lệ Sâm
thấy tay nhỏ của Nam Tầm mò hướng xương sườn, không khỏi nhíu mày lại.
Nam Tầm nhăn khuôn mặt bánh bao đáng yêu vô đối, cô ngoan ngoãn vâng dạ,
buông tha cho xương sườn đang chuẩn bị gắp, cam chịu mà ăn cháo.
Nam Tầm ăn một nửa thì no rồi, cô đẩy nửa bát cháo bị cô quấy dính nhơm
nhớp đến trước mặt Lệ Sâm, khuôn mặt cau có lập tức nở hoa xán lạn, nói
giọng ngọt ngào: "Ba ba, hình như ba chưa ăn no, con cho ba ăn cháo của
con có được hay không?"
Mặt Lệ Sâm không đổi sắc nhìn bát cháo bị cô chọc cho nát bét, duỗi tay xoa đầu cô: "Cục cưng thật hiếu thảo."
Dư Mạn San, ông Dư và ông Lệ: ...
Nam Tầm: ...
Tiểu Bát nói sau này Lệ Sâm sẽ tạo một ổ anh chị em cho cô. Nam Tầm vốn còn
chưa tin, bởi vì nhìn Lệ Sâm có vẻ quá đứng đắn, quá nghiêm túc. Nhưng
bây giờ... Con mẹ nó bản lĩnh trợn mắt nói dối thật quá mạnh, chẳng
trách trêu ra nhiều đóa hoa đào nát như vậy, còn sinh một ổ nhóc con.
Nam Tầm nghĩ sau này còn muốn chặn nhiều hoa đào cho Lệ Sâm như vậy, trong
lòng có hơi đè nén, mặc kệ vừa nãy Lệ Sâm khuyên can, cầm đũa lên đi gắp xương sườn.
Nhưng cánh tay nhỏ bé của Nam Tầm còn chưa phát
triển cứng rắn, không khống chế được đũa, gắp khối xương sườn một lúc
lâu cũng không gắp được.
Lệ Sâm nhướng mày, ngồi một bên nhìn cũng không hỗ trợ.
Ông Lệ muốn gắp giúp, lại bị con trai của mình cho một ánh mắt sắc bén ngăn trở.
Nam Tầm vốn tức giận, bây giờ lại bị một miếng sườn trêu đùa, gắp không được cô liền chọc xuống.
Choang một tiếng.
Bát canh sườn lớn cứ như vậy bị cô chọc đổ, nước canh chảy đầy bàn, còn
chảy về phía Dư Mạn San, bắn đầy ra quần áo đẹp đẽ của cô ta.
Dư Mạn San kêu a một tiếng, vội vã đứng lên.
Một thân váy màu hồng nhạt, đường may rất cao cấp, sợ là tốn không ít tiền.
Nam Tầm có chút chột dạ dùng cẳng chân nhỏ mò về phía mặt đất, ôm ghế lớn
dưới mông dịch dịch rời xa hướng Lệ Sâm. Đáng tiếc còn chưa dịch được
nửa bước thì đã bị ba Lệ Sâm một phát ôm lấy ghế, kéo cả ghế cả người
đến trước mặt mình.
Lệ Sâm nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt rất lạnh.
Nam Tầm chu miệng: "Ba ba, người ta không cố ý mà, nếu không thì ba đánh con đi?"
Nói xong, Nam Tầm vểnh mông nhỏ hướng phía anh, ra hiệu anh có thể đánh đòn.
Lệ Sâm lập tức hết giận, chỉ là có hơi đau đầu. Anh xoa trán, ôm con gái
nghịch ngợm thích gây sự vào ngực: "Cục cưng, ăn cơm no vào. Hình như
vừa nãy con chưa ăn được bao nhiêu."
Nam Tầm chớp chớp đôi mắt to long lanh nước. Hóa ra ba Lệ Sâm của cô không định trách phạt cô, mà lo lắng cô vừa rồi còn chưa ăn no?
Vẻ mặt Dư Mạn San rất khó coi, ông Dư cũng không khá hơn chút nào, mà suốt quá trình ông Lệ đều mang khuôn mặt lúng túng.
Chờ hai người chào tạm biệt rời đi, Nam Tầm đắc ý bò đến trên người Lệ Sâm, cưỡi lên cổ anh, hai tay ôm đầu anh, cười hì hì nói: "Ba ba, vừa mới ăn cơm xong, chúng ta vận động chút đi. Cha! cha! Con ngựa đi mau, mau mau đi."