Trần Đạp Tuyết đứng
lên, nghe lời của Trần Nhất Thần thì vẫn không tin, bật cười một tiếng:
"Lúc trước ông đi theo bên cạnh Ba Tụng, tôi không biết tại sao Ba Tụng
bị bắt, mà ông lại bình yên vô sự nằm ở đây dưỡng thương. Trước đó, tôi
không biết ông là cha của Diệp Oanh Khê, từng nói không ít lời nói xấu
cô ấy với ông, nhưng ầm ĩ đánh nhau nhỏ ở giữa con gái, các người tham
dự vào đúng là không tốt lắm, hơn nữa còn dùng phương thức này, tại sao
các người cho rằng tôi sẽ tin tưởng?"
Tô Uyển vẫn che mặt khóc
thút thít, nghe thấy cô ấy nói như vậy, ngẩng đầu lên, trong giọng nói
còn mang theo tiếng khóc nức nở : "Ông ấy không lừa các con, mẹ vẫn luôn biết các con là con gái của mẹ, chẳng qua là mẹ vẫn luôn cho rằng Oanh
Khê mới là chị. Một lần ở bệnh viện, khi mẹ đến gặp Diệp Thanh Dương,
Đạp Tuyết, nhìn thấy con, khi đó nghe con gọi Chu Phương là mẹ, mẹ biết
ngay con là con gái của mẹ."
"A, có phải kế tiếp sẽ nói bởi vì
ban đầu hai vợ chồng các người có nỗi khổ tâm mới ném tôi cho người khác hay không?" Trần Đạp Tuyết khinh miệt cười một tiếng, "Các người cho
rằng mình là nhân vật chính của vở kịch luân lý sao?"
Nếu như
nói, lúc trước Oanh Khê là khiếp sợ, như vậy giờ phút này cũng chỉ có
thể dùng tức giận để hình dung. Cô có thể dễ dàng tha thứ Trần Đạp Tuyết xấu xa nhục mạ, bao gồm đối với mình, nhưng cô ấy không thể dùng ngôn
ngữ tập kích nhạo báng cha mẹ cô. Mặc dù Tô Uyển là người mà cô vĩnh
viễn cũng khó có thể tha thứ, mỗi khi cúi đầu một lần sẽ đau một lần ở
trong lòng, nhưng bà ấy là mẹ, là người sinh ra cô, có sai lầm lớn hơn
nữa, đó cũng là chuyện giữa hai mẹ con cô, cô không muốn nhìn người
ngoài bình luận.
"Trần Đạp Tuyết! Chúng ta quen biết gần mười ba
năm, trước đây bất kể cô làm gì với tôi, tôi luôn luôn nhịn, có phải
chuyện này khiến cho cô cảm thấy mức độ nhẫn nại của tôi là vô tận hay
không?" Lúc Oanh Khê nói lời này thì vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói lạnh
lùng, giống Diệp Thanh Dương như đúc.
Trần Đạp Tuyết giận quá hóa cười, nắm túi trong tay thật chặt, chất vải bố cũng nhăn thành một cục. Tô Uyển thấy bộ dạng cô ấy chảy nước mắt lại không biết gì mà cười lên, đau lòng muốn chết, đưa tay ra muốn ôm cô ấy
vào ngực. Trần Đạp Tuyết lại nghiêng đầu cách nước mắt che phủ lườm bà
một cái, Tô Uyển chỉ đành phải ngượng ngùng thu tay về.
"Diệp
Oanh Khê, tôi thật sự vô cùng chán ghét cô, từ lúc cô bắt đầu tới trong
bộ đội, bất kể thứ gì, cô đều muốn tranh với tôi. Tại sao cô may mắn như vậy, cô giả nhân giả nghĩa như vậy, nhưng tại sao mọi người đều chỉ
thấy cô tốt? Tôi có chỗ nào không tốt, tôi có chỗ nào so ra kém cô, tại
sao tất cả mọi người chán ghét tôi như vậy?"
"Bởi vì cho tới bây
giờ tôi đều sẽ không tranh với người khác!" Oanh Khê ôm vai nói ra những lời này, thừa dịp Trần Đạp Tuyết đang sững sờ, cô cũng lau mặt, "Cha,
hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, không nên tạo trò đùa quá lớn, con
sẽ mất hứng."
"Oanh Khê. . . . . ." Trần Nhất Thần ngồi thẳng lên lau nước mắt giúp cô, "Cha không có lừa con, các con thật sự là chị em
ruột. Cha không biết tại sao mâu thuẫn giữa các con lại sâu như vậy,
nhưng cha vẫn hi vọng từ nay về sau, các con vẫn có thể đối với chuyện
trước kia. . . . . ."
Trần Nhất Thần vẫn chưa nói hết lời, đã bị Oanh Khê cắt đứt: "Không thể nào!"
"Oanh Khê!" Tiếng gọ này của Trần Nhất Thần có chút bất lực, đã sớm dự liệu
được mâu thuẫn, nhưng không ngờ Oanh Khê cũng sẽ chống đối như thế, "Bất kể như thế nào, đây cũng là sự thật không thể tránh khỏi. Cha lựa chọn
nói việc này cho các con, cũng đã chuẩn bị tình huống xấu nhất. Nhưng,
Oanh Khê, nhiều năm như vậy, ràng buộc duy nhất của cha chính là hai chị em các con, con có thể thông cảm cho cha một chút hay không?"
"Con không rộng lượng như vậy, con luôn có ranh giới cuối cùng của mình."
Lúc này Diệp Oanh Khê hoàn toàn mất đi vẻ thiếu nữ ngây thơ, chỉ lộ ra
vẻ tỉnh táo trái ngược với số tuổi và diện mạo. Lúc này Trần Đạp Tuyết
cũng không nói chuyện, chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn vẻ mặt xám tro trên mặt
Trần Nhất Thần cùng với vẻ mặt đặc sắc trên mặt Tô Uyển, giờ phút này
Oanh Khê cũng lười để ý cô ấy, quay đầu gọi một tiếng, "Diệp Thanh
Dương!"
Gần như là lập tức , Diệp Thanh Dương đẩy cửa mà vào,
biểu tình trên mặt của mọi người trong phòng đều cực kỳ khó coi, anh
không có lòng rãnh rỗi để thưởng thức, chỉ tiến lên kéo tay Oanh Khê.
Trần Nhất Thần cau mày, hình như rất không vui mừng đối với việc Diệp
Thanh Dương diễn đàn lê quý đôn xuất hiện. Dĩ nhiên Diệp Thanh Dương
cảm giác được, hơi nhếch môi không lên tiếng, đưa tay kéo Oanh Khê vào
trong ngực mà ôm, khóe môi lộ nụ cười: "Thế nào? Không vui sao?"
"Em không muốn đứng ở chỗ này, " Oanh Khê liếc mắt nhìn Trần Nhất Thần một
phút trước vẫn chơi vui vẻ với mình, cúi đầu nhìn tay Diệp Thanh Dương
xách cái túi thật to của mình, "Em không muốn nhìn thấy vài người."
"Được!" Diệp Thanh Dương không chút do dự đồng ý, Trần Nhất Thần thấy thì trong lòng càng thêm không vui, nặng nề gọi Diệp Thanh Dương một tiếng. Anh
vẫn là một dáng vẻ không sao cả nhéo mặt của Oanh Khê, lúc này mới xoay
người nghiêm túc nói với Trần Nhất Thần: "Mấy tháng nữa, Oanh Khê sẽ
tròn hai mươi tuổi, cháu nghĩ không theo trình tự phức tạp như vậy, cho
nên, hộ khẩu ghi lại ở trên hộ khẩu của nhà chúng cháu là được rồi."
Trần Nhất Thần nghe có chút tức giận, phương pháp này là Diệp Thanh Dương đề xuất, hiện tại bộ dạng của Oanh Khê vậy, cậu ta lại nhỏ mọn trả thù
ông, ngay cả việc trên hộ khẩu cũng không cho ông vui vẻ, mặt đỏ mặt
trắng đều để ông hát xong rồi. Dáng vẻ Oanh Khê rõ ràng vô cùng khổ sở,
hiện tại ngay cả một ánh mắt cũng không chịu cho ông, quan hệ rất vất vả mới dịu đi lập tức trở về khởi điểm. Tuy nghĩ như vậy, thế nhưng ông
lại cũng không dám nhiều lời, sợ sau này Oanh Khê không chỉ là ngay cả
ánh mắt cũng lười muốn cho ông.
Trần Đạp Tuyết đứng nghiêm một
bên nghe được Diệp Thanh Dương nói như vậy, trong lòng lật xoắn rất khó chịu, phần vui sướng cùng với cưng chiều trên mặt Diệp Thanh Dương, cô
ấy thấy rõ ràng. Mấy ngày Diệp Thanh Dương bị vây ở phòng trúc kia, cô
ấy nhìn rõ rồi, đối với Diệp Thanh Dương mà nói, tính mạng cũng không
quan trọng bằng Diệp Oanh Khê, ngay cả mạng mình anh cũng không muốn,
anh đâu còn có thể cần mình đây? Mặc dù có nhiều giấc mơ tốt đẹp, nhưng
dù sao cũng là hư ảo, thời gian lâu dài vẫn sẽ tỉnh. Diệp Thanh Dương so với mình, chính là một giấc mơ quá tốt đẹp, nhưng so với Diệp Oanh Khê, anh lại thật sự tồn tại. Có lẽ, Ninh Mông nói đúng, Diệp Thanh Dương
hoàn toàn không phải là người trong sinh mạng của mình. Nhưng đối với
Oanh Khê, từ đầu đến cuối cô ấy không thể quên được. Người đấu từ nhỏ
đến lớn, lại có quan hệ thân mật như vậy.
Oanh Khê bị Diệp Thanh
Dương lôi đi, mấy người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, không biết nói
gì cho phải. Trần Đạp Tuyết cũng không nguyện ý ở lâu, biết Trần An Bác
chờ mình ở bên ngoài, chỉ nói một câu"Ba tôi là Trần An Uyên" sau đó
liền đi. Hai người mới ra cửa bệnh viện, chỉ thấy Diệp Thanh Dương từ
trên xe bước xuống, lần đầu tiên Trần Đạp Tuyết không nhìn thẳng vào
anh, dời ánh mắt đi. Diệp Thanh Dương cũng không thèm để ý, để Trần An
Bác đi lên xe chờ, anh có lời nói với với Trần Đạp Tuyết, Trần An Bác
gật đầu một cái, theo lời lên xe cùng Oanh Khê.
"Hai người đều đã biết tất cả mọi chuyện rồi." Diệp Thanh Dương thấy cô ấy gật đầu, còn
nói, "Là tôi đề xuất chủ ý nói đầu đuôi gốc ngọn của sự thật cho hai
người biết, Trần Nhất Thần nằm vùng nhiều năm như vậy, tôi không hy vọng nguyện vọng của ông ấy đều thất bại. Đồng thời tôi nghĩ hai người đã đủ lớn, hẳn là có sức chịu đựng rồi, cũng có thể phân rõ thị phi."
"Thị phi?" Trần Đạp Tuyết ngẩng đầu nhìn lướt qua vị trí của Oanh Khê, "Cái
gì gọi là thị phi? Trần An Uyên là cha em, nuôi em lớn lên thì là thị
phi? Theo ý của anh, em lòi ra một đôi cha mẹ, em lựa chọn một người
trong đó chính là phân rõ thị phi sao? Vậy anh nói cho em biết, là Trần
Nhất Thần sai lầm rồi hay là em cha sai lầm hả?"
Diệp Thanh
Dương không nói gì, Trần Đạp Tuyết hừ lạnh một tiếng: "Diệp Oanh Khê
được anh bảo vệ thật tốt, cô ấy nói không vui vẻ, anh không nói hai lời
liền mang cô ấy đi, có phải anh cảm thấy giúp cô ấy xử lý những ‘ thị
phi ’ này đã thành công thói quen, cho nên anh đều như vậy đối với những yêu cầu của người khác hay không?" Cô ấy cố ý nhấn hai chữ thị phi rất
nặng, Diệp Thanh Dương nhất thời cũng không trả lời được, "Diệp Thanh
Dương, không phải tất cả mọi người đều liều mạng vì Diệp Oanh Khê như
vậy. Em không có một Diệp Thanh Dương nào đoạt gió che mưa cho em. Từ
nhỏ đến lớn, chỉ có cha em tốt với em, cho nên, đối với thị phi như lời anh nói, em thật sự không đồng ý."
Diệp Thanh Dương vừa đi ba
năm, không thể không thừa nhận, thành phố này thay đổi rất lớn, giờ phút này, không thừa nhận cũng không được, Trần Đạp Tuyết cũng thay đổi rất
lớn. Hình như thiếu nữ nuông chiều ngày xưa thành thục không ít. Anh gật đầu, thật lâu mới nói: "Tâm tình của em anh hiểu, anh cũng không nhằm
vào em hay nhằm vào cha em, anh chỉ hy vọng Oanh Khê có thể dễ chịu hơn
chút. Con người của anh tương đối ích kỷ, người khác anh không muốn
quản, chỉ chuyện của Oanh Khê, anh sẵn lòng tìm một vạn sự kiên nhẫn để
xử lý. Bây giờ cảm xúc của cô ấy rất không tốt, hai người ầm ĩ từ nhỏ
đến lớn, để cho hai người lập tức tiếp nhận hai người là người thân cận
nhất thì cũng là không thể nào, nhưng mà anh lại hi vọng em có thể có
thể không bài xích cô ấy như vậy."
Trần Đạp Tuyết không trả lời,
chỉ thấy Diệp Thanh Dương cười, anh thấy cô ấy không có phản ứng thì
không thể làm gì khác hơn là xoay người rời đi. Nước mắt của Trần Đạp
Tuyết đã sớm mơ hồ tầm mắt, ngay cả bóng lưng của anh cũng không nhìn rõ lắm rồi, trong miệng thì thào nói: "Diệp Thanh Dương, em cũng sẽ khó
chịu . . . . . . Nhưng, em yêu anh bằng cả mạng sống hữu hạn, như vậy em có lý do thuyết phục mình vui vẻ làm việc vì anh, bởi vì đời này em
cũng chỉ có thể có một cơ hội thật sự nhận thức tình yêu này thôi."
Diệp Oanh Khê không biết Diệp Thanh Dương nói gì với Trần Đạp Tuyết, nhưng
đợi đến khi Trần An Bác Lạp kéo cô ấy lên xe, cô nhìn thấy đôi mắt cô ấy đỏ bừng. Không nói ra trong lòng là tư vị gì, mặc dù trong lòng vô cùng không muốn thừa nhận, nhưng cô cũng biết Trần Nhất Thần nói sự thật.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, trước kia hai người tranh cãi ầm ĩ không
nhượng bộ với nhau, đợi đến khi biết hai bên có máu mủ, lúc trong lòng
oán hận, lại cảm thấy ghen tuông dâng trào, cảm giác này và lúc nhìn
thấy Trần Nhất Thuần không giống nhau, và lúc nhìn thấy Tô Uyển cũng
không giống nhau. Nó giống như khi còn bé bị giáo viên trách phạt sau đó cho kẹo, trong lòng vô cùng uất ức, nụ vị giác lại cũng có chua ngọt
nhè nhẹ.
Diệp Thanh Dương đưa Trần Đạp Tuyết và Trần An Bác về
nhà trước, dọc theo đường đi Trần Đạp Tuyết đều trầm mặc không nói, thế
nhưng lộ ra một nụ cười với Oanh Khê: "Về sau không có việc gì thì cùng
nhau đi ra ngoài chơi nhé."
Oanh Khê nghe vậy thì hơi kinh ngạc,
cũng không biết trả lời thế nào, chỉ đành phải giơ tay lên ngây ngốc vẫy vẫy. Diệp Thanh Dương nhìn qua từ kính chiếu hậu, khóe môi tươi cười,
Oanh Khê cúi đầu, ngón tay móc vải của váy. Trần Đạp Tuyết quả nhiên
rộng lượng, biết chuyện này cũng có thể vươn tay ra trước, so sánh, mình có vẻ hẹp hòi một chút. Mặc dù cô ấy không nói thêm gì, nhưng có thể
làm đến trình độ này thật sự rất hiếm thấy. Cô cũng không thể yêu cầu
quá nhiều, có lẽ, chung sống tốt với Trần Đạp Tuyết, cũng rất tốt.
Sau khi hai người Trần An Bác xuống xe, Diệp Oanh Khê liếc mắt nhìn Diệp
Thanh Dương, giọng nói có chút không tốt: "Anh và cô ấy nói cái gì?"
"Hả?" Diệp Thanh Dương đánh tay lái, đợi đến sau khi xe quay đầu mới nói, "Ghen?"
"Không có!"
"Ừ, không có."
"Có gì không ?"
"Anh không có nói chuyện với cô ấy."
"Em đều thấy được, còn gạt em nữa?" Oanh Khê tức giận nhéo anh một cái, lại quay đầu nhìn quang cảnh thành phố lùi lại ngoài cửa sổ, một hồi lâu
mới nói, "Thật ra thì, Trần Đạp Tuyết cũng không phải là rất xấu, mặc dù trước kia luôn tranh cãi với em, nhìn cô ấy khóc thì em cũng rất không
thoải mái."
"Bởi vì cô ấy là chị của em." Diệp Thanh Dương nói
thẳng, để xe sang bên, đưa tay vuốt ve mặt của cô, "Oanh Khê, anh biết
rõ em cần thời gian, nhưng hai người các em cũng còn trẻ tuổi, không thể nào cả đời đều không lui tới với
nhau thêm nữa, phải không? Nhiều người đối xử tốt với em, đây cũng có gì không vui đây? Không phải em thấy vừa rồi cô ấy cũng đang thử tiếp nhận em sao?"
"Sao anh biết cô ấy sẽ đối xử tốt với em?" Nghe thấy anh khen ngợi cô ấy, trong lòng chua chát.
"Bởi vì có chuyện, cô ấy có thể làm được cho em, anh lại không làm được."
"Còn anh không làm được?" Oanh Khê nhíu mày, khuôn mặt không tin.
"Ừ." Diệp Thanh Dương cười cười, nâng mặt của cô lên, bốn mắt nhìn nhau,
"Nói ví dụ như cô ấy là người nhà mẹ đẻ của em, anh không trở thành chị gái nhà mẹ đẻ của em được."
"À? Nói gì sai à?" Oanh Khê đỏ mặt.
"Anh nói thật, nói trong phòng bệnh cũng thật, chờ ngày em hai mươi tuổi,
chúng ta đi nhận giấy chứng nhận!" Dứt lời, anh hôn xuống đôi môi mềm
mại của cô, lúc răng môi dây dưa, anh loáng thoáng nghe thấy cô nói
chuyện.
"Được. . . . . . Anh không biết em muốn gả cho anh bao nhiêu . . . . . ."