Phản ứng quá khích
của Diệp Quốc Đào khiến trong lòng Oanh Khê hoàn toàn trống rỗng, mắt
chớp chớp, lệ dâng đầy. Cố gắng chịu đựng, lỗ mũi có chút chua xót, cô
đứng dậy một cách khó khăn, hỏi: “Nguy hiểm lắm sao? Bây giờ phải làm
sao đây?”
Trước kia, Diệp Quốc Đào chưa từng nghĩ tới Diệp Thanh
Dương phải trải qua mỗi ngày liếm máu vết thương. Đang trong thời kỳ hòa bình, không có chiến tranh để ra trận, như vậy quân nhân binh sĩ cũng
không cần ra chiến trường. Nhưng điều ông không nghĩ tới là, đã là một
quân nhân chuyên nghiệp, nhất là lính đặc chủng, lúc cần thiết đều phải
sẳn sàng ra chiến trường chiến đấu. Không phải có gió lửa mới có khói
súng chiến tranh.
“Không có chuyện gì, không cần sợ. Ông sẽ suy
nghĩ biện pháp.” Diệp Quốc Đào an ủi cô, nhưng lừa gạt người khác thì
dễ, lừa gạt mình rất khó khăn. Ông biết rõ nặng mấy cân mấy lượng thì có thể làm được gì? Còn không phải chỉ biết mắt to trừng mắt nhỏ, bó tay
hết cách sao? Ông trắng tay liều mạng dựng nên Diệp thị, nhưng bộ đội là chỗ nào chứ, nếu không có quan hệ quan trường, chỉ dựa vào một thương
nhân như ông thì lấy cái gì bám víu quan hệ với người ta? Nhưng nhà họ
Diệp không có những bậc trưởng bối có tên tuổi trong giới trính trị,
cũng như những hậu bối có tương lai rộng mở trong giới quân nhân. Cho
nên ông chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai cắn răng tham gia những ‘trận
vật lộn’ nguy cơ tứ phía.
Đương nhiên Oanh Khê tin lời nói của
Diệp Quốc Đào, ngoan ngoãn nằm xuống giường. Chỉ là cặp mắt tròn xoe
chứa đầy lo lắng không thể che giấu được. Mẹ Diệp trở lại từ phòng làm
việc của bác sĩ, bén nhạy cảm giác được không khí có chút kỳ lạ, liền
trừng mắt trách cứ Diệp Quốc Đào một cái, sau đó xoay lại ngọt trái cây
cho Oanh Khê.
Diệp Quốc Đào và Oanh Khê đều ngừng nói chuyện,
ngầm hiểu không nên nói chuyện của Diệp Thanh Dương trước mặt mẹ Diệp.
Nước biển sắp truyền xong, bác sĩ đề nghị nghỉ ngơi một lát, quan sát
một chút, nếu như không có vấn đề thì có thể xuất viện. Thật ra thì Oanh Khê cũng không muốn đi lắm. Sau khi trở về thành phố G, ngoài Trần An
Bác ra, cô không còn cách nào khác để biết được tin tức của Diệp Thanh
Dương. ₯ễɳðàɳl€quɣđϕn Nhưng ngay từ lúc ban đầu, Trần An Bác đã rõ ràng
anh không được xen vào, cũng như không được hỏi tới chuyện này. Cô đã bí mật hỏi anh, nhưng anh lại chưa từng gặp lại Diệp Thanh Dương kể từ
ngày Diệp Thanh Dương chấp hành nhiệm vụ, cũng như số lần nhận được tin
tức lại càng hiếm, còn thua cả Oanh Khê. Ít ra cô đã được gặp mặt anh
mấy lần, ít nhiều gì Diệp Thanh Dương cũng tiết lộ chút ít cho mình.
Nếu đã như vậy, chẳng thà ở lại nơi này, nói không chừng Diệp Thanh Dương
còn có thể tìm đến bọn họ, hoặc là vô tình gặp gỡ. Có vấn đề gì, bọn họ
có thể giúp đỡ, tốt hơn là chỉ có một mình anh. Mặc dù cô biết tỷ lệ rất nhỏ, nhưng vẫn còn hơn trở về thành phố G ngồi chờ chết.
Vào lúc này, ý tưởng của Diệp Quốc Đào không khác gì Oanh Khê lắm. Cũng may
Diệp thị ở Vân Nam cũng có chút phát triển, lợi dụng một số đối tác của
công ty chi nhánh ở chỗ này, nghĩ cách tìm ra tung tích của Diệp Thanh
Dương cũng tốt. Suy nghĩ tới đây, ông liền muốn dùng nguyên nhân sức
khỏe của Oanh Khê, bác bỏ đề nghị trở về thành phố G của vợ. Oanh Khê
cũng không phải khờ, nghe Diệp Quốc Đào nói như thế thì vội vàng nhìn mẹ Diệp một cách đáng thương. Cứ như vậy, ba người ở trong phòng bệnh ngây người ra.
Sau khi Diệp Thanh Dương đến khu vực thành phố, không
dám chậm trễ giây phút nào, chạy thẳng tới bệnh viện tốt nhất, hỏi thăm y tá nơi đó, thế nhưng lại không có tài liệu của Oanh Khê. Đứng giữa đại
sảnh, nhìn bệnh nhân đang ngồi trên ghế cúi rụp đầu, anh toát mồ hôi
hột, thậm chí không dám nghĩ tới trình trạng hiện tại của Oanh Khê có
xuất hiện vấn đề gì hay không.
Anh biết rõ trạng thái của mình
như vậy rất bất lợi, móc trong túi ra một điếu thuốc, hít một hơi, ép
mình tỉnh táo lại để từ từ phân tích. Diệp Quốc Đào bọn họ không phải là người nơi này, muốn mang Oanh Khê tới bệnh viện thì chỉ có gọi 120. Như vậy nói một cách khác, khả năng duy nhất chính là bệnh viện nhân dân
thành phố rồi.
Nghĩ tới đây, Diệp Thanh Dương kéo một hơi thuốc,
tiện tay ném đi, sãi bước chạy ra ngoài, sau lưng còn có giọng nói của
một hộ công vội vàng kêu lên ‘không được tùy ý ném rác’.
Cho tới
giờ phút này Diệp Thanh Dương mới hiểu được, có một loại chạy trốn gọi
là theo đuổi. Trước kia anh quá bận rộn, mặc dù chăm sóc Oanh Khê cẩn
thận, nhưng anh biết rõ, phần lớn nguyên nhân chính là Oanh Khê quá khéo léo, hình như mọi chuyện đều chiều theo ý của anh. Hiện tại rốt cuộc
cũng có một lần anh phải chạy theo bước chân của cô, anh thật sự thật sự muốn bọc cô lại trong tim, dùng hai chân đi tìm kiếm, dùng hai mắt đi
tìm tòi. Người xưa có câu ‘sinh tử tương tùy’ (*sống chết đi tay trong
tay), vào giờ phút này, trong tình cảnh như vậy, anh mới hiểu rõ ý nghĩa ‘tình là sâu yêu là đậm’ ẩn chứa trong bốn chữ này.
Đến bệnh
viện nhân dân thành phố, anh dễ dàng tìm ra phòng bệnh cũng như bệnh
tình của Oanh Khê tại bàn y tá. Anh không dám chậm trễ, dù chỉ một giây, lên lầu ngay lập tức. Đi tới trước cửa phòng bệnh của cô thì anh mới
giật mình phát giác, tần số nhịp đập của trái tim đã sớm vượt qua chỉ số thường ngày của bất kỳ lần huấn luyện nguy hiểm nào.
Hít sâu vào một hơi, đẩy cửa ra, nhìn một cái đã thấy cô nhóc nằm ở trên giường.
Đèn nung sáng trên đầu giường chiếu xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng bệch. Mặc dù hai mắt nhắm kín, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô không
vui vẻ, cau mày, con người bị che mí mắt che kín không ngừng chuyển
động, giống như đang có tâm sự. Diệp Thanh Dương còn chưa kịp mở miệng
thì nghe được tiếng hít hơi của Diệp Quốc Đào và giọng nói vô cùng mừng
rỡ của mẹ Diệp: “Thanh Dương——”
Oanh Khê mở mắt ra nhìn thấy Diệp Thanh Dương cầm áo khoác trên tay, đang dựa người trên khung cửa thở
hổn hển. Nước mắt dâng trào, cô gọi anh nghẹn ngào: “Chú ơi…”
Diệp Thanh Dương đứng im tại chỗ, cố gắng khôi phục lại hơi thở rối loạn rồi mới bước vào phòng bệnh. Anh đi tới bên cạnh giường bệnh, cẩn thận quan sát cô từ đầu tới chân một hồi. Sau đó anh mới mỉm cười dịu dàng, dùng
bàn tay ướt đẫm mồ hôi vuốt đầu của cô: “Có sao không? Chỗ nào khó
chịu?”
Mẹ Diệp là người đầu tiên phản ứng, khóc sướt mướt, tiến
lên muốn đánh Diệp Thanh Dương. Anh cũng không phản kháng, cứ như vậy
chịu một đấm của mẹ mình lên người. Thật ra thì không hề đau, mẹ Diệp là phụ nữ, lại đau lòng vì con trai, đời nào chịu thẳng tay, chỉ tùy tiện
đấm vài cái cho hả giận mà thôi.
Bởi vì suốt một khoảng thời gian dài Diệp Thanh Dương chạy gấp gáp, trên trán đầy mồ hôi, nhất thời còn
chưa hồi phục lại hơi thở. Bộ dạng thở hổn hển này khiến vành mắt Oanh
Khê ửng đỏ liên tục, hết lần này đến lần khác, cô cũng không thể cử
động. Nhìn mẹ Diệp la mắng anh, cô đau lòng muốn chết, nhưng cũng không
có can đảm đi cản trở, chỉ có thể sụt sùi khóc miết.
Diệp Quốc
Đào đứng một bên nhìn ba người như vậy, chỉ còn biết lắc đầu, cuối cùng
ôm vai vợ mình, dẫn bà ra ngoài. Lúc đi tới cửa phòng bệnh, ông liếc mắt nhìn Diệp Thanh Dương, so với giọng nói lúc nãy có vẻ nhẹ nhõm hơn
nhiều, âm thanh có chút nặng nề, không giống như lúc trước có thể coi
thường: “Nói xong ra ngoài. Cha có chuyện muốn nói với con.”
Diệp Thanh Dương gật đầu, đợi sau khi bố mẹ rời khỏi phòng bệnh, anh khép
cửa phòng lại, trở lại bên cạnh giường bệnh, khẽ đỡ cô lên, kéo gối đệm
sau lưng của cô, sau đó nhẹ nhàng để cô tựa đầu vào gối. Oanh Khê nhìn
động tác tác thuần phục của anh làm hết tất cả, trong đầu chợt nhớ tới
ba năm trước đây, trước khi anh rời đi, tất cả sinh hoạt của cô đều tự
tay anh làm lấy. Khi đó, nói ra quả thật rất đắc chí, bởi vì anh vì mình làm hết tất cả mọi việc mà cô chính là người được phúc lợi. Vật đổi sao dời, ba năm sau, giờ phút này, Oanh Khê không muốn anh vì mình mà bỏ ra nhiều như vậy. Bởi vì cô biết mình là một cô cái như thế nào, có chút
tự ti. Cô cho rằng mình không xứng với anh, Diệp Thanh Dương như vậy, cô thật không xứng. Một Diệp Thanh Dương yêu cô còn hơn cả bản thân mình,
cô thật không xứng!
“Sao vậy? Mắt lại đỏ ngầu rồi? Được rồi… đừng khóc…” Diệp Thanh Dương đưa tay ra bóp bóp mặt cô, “Mới mấy ngày không
gặp đã gầy như vậy à? Tại sao lại vào bệnh viện, nói đi, chuyện gì đã
xảy ra?”
Oanh Khê đưa tay không có kim ghim kéo xuống giữ trong
lòng bàn tay. Bàn tay non nớt của cô vuốt ve cẩn thận ngón tay thô ráp
của anh: “Diệp Thanh Dương, em cảm thấy… em không xứng với anh.”
“Nói cái gì thế? Không phải chỉ bị nghỉ ngơi không tốt mà ngất xỉu hay sao? Tại sao đầu óc cũng khờ đi thế?”
“Em nói thật…” Oanh Khê cử động thân thể, khẽ tựa vào ngực của anh, “Trong
thế giới của anh, hình như em được anh đặt ở vị trí cao nhất. Có phải
ngay cả tính mạng của mình cũng bị anh đặt phía sau phải không?”
“Đây có phải là, con gái nhà người ta đã trưởng thành hay không?” Diệp Thanh Dương cười cười, một tay ôm cô, một tay vuốt theo mái tóc dài của cô,
“Nếu nói là không xứng, phải là anh không xứng với em mới đúng. Anh già hơn em rất nhiều, về sau cũng sẽ không tiếp lấy Diệp thị, cho nên, coi
như là một gả đàn ông không tiền lại già nua. Còn em, trẻ tuổi xinh đẹp
lại rất thông minh, nhìn thế nào cũng là anh không bằng em. Về phần địa
vị… Không phải anh đã nói qua rồi sao, mười hai năm trước, lúc anh mang
em về đã nhận định, so với anh, sinh mạng của em là quan trọng nhất. Nếu anh có mất đi, em cũng phải sống trên cõi đời này, bởi vì anh không
phải là tất cả của em. Em còn trẻ, em còn có rất nhiều điều phải làm.
Nhưng không có em, cuộc sống của anh trở thành vô nghĩa. Mặc dù anh
không ngu đến nổi chết vì tình, nhưng ít ra… cuộc sống từ nay về sau của anh chỉ là một mảnh tro bụi đen tối, nếu có sống sót thì cũng chỉ giống như một xác chết mà thôi.”
Trên đời này không có cô gái nào
không thích nghe những lời tâm tình ngọt ngào. Oanh Khê nghe được những
lời tỏ tình chân thành lần này của Diệp Thanh Dương thì bật cười khanh
khách. Diệp Thanh Dương không nói nửa, kìm chế lại nụ cười, nhẹ nhàng áp sát vào gò má của cô. Hai người cứ ôm nhau như vậy một lát rồi mới nhớ
ra vấn đề chính.
“Tại sao hôm nay em lại nói một câu ‘làm sao có thể’?”
Nghe được câu hỏi này, Oanh Khê hình như có chút không vui, cả người cũng
cương cứng: “Hình như em nhìn thấy một người… mặc dù em không biết có
phải là người em mong muốn hay không, nhưng em mơ hồ cảm thấy, có lẽ
thật sự là ông.”
Diệp Thanh Dương nhớ lại lúc ấy cô đã nhìn thấy
Trần Nhất Thần, trong lòng đã hiểu vài phần, nhẹ giọng nói: “Em đoán
đúng rồi, chính là ông ấy. Ông ấy tên là Trần Nhất Thần, là cha của em.”
Không vui mừng kích động như dự đoán, sự bình tĩnh của Oanh Khê khiến Diệp
Thanh Dương có chút kinh ngạc, ôm cánh tay của cô nắm thật chặt. Oanh
Khê cúi thấp đầu, lẳng lặng đặt bàn tay của mình vào tay anh: “Thật ra
thì ba năm trước em đã gặp qua ông ấy ở Diệp thị. Có một lần, em vốn là
muốn tới tìm anh, nhưng không dám đường đường chính chính mà đi, cho nên đã tới phòng làm việc của ông Nội trước. Trong thang máy em đã gặp ông
ấy. Lúc ấy ông ấy nhìn em phát sợ, em liền bỏ chạy. Bây giờ nghĩ lại, tự nhiên cảm thấy thật buồn cười, ông ấy lại là cha của em.”
“Oanh
Khê…” Tay phải của Diệp Thanh Dương day nhẹ, chạm khẽ lên khuôn mặt của
cô, nhiệt độ đầu ngón tay ở chỗ đó ngưng đọng, cuối cùng lan ra từ từ,
“Trong 20 năm qua, có thể anh ấy bỏ ra rất ít, nhưng không thể phủ nhận
tình thương của anh ấy dành cho các người. So với anh ấy, có một số
phương diện, còn là mức độ rất lớn, anh không thể dành cho em được, cũng vì vậy mà anh rất phục anh ấy. Cho nên, em không nên trách cha của
mình.”
“Chúng em?” Oanh Khê ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt lâu nay
trong sáng bây giờ trở thành màu xám tro, “Em không cảm thấy ông ấy phải xin lỗi Tô Uyển…”