Tần Manh chưa
từng gặp qua Trần Nhất Thần, thấy đối phương nhìn về phía bên này cũng
không để ý nhiều. Thấy Oanh Khê còn chưa trở lại, trong lòng có chút lo
lắng, chuẩn bị đi theo xem thế nào, cô kéo tay Trần An Bác, nói vội vài
câu rồi đuổi theo hướng Oanh Khê vừa mới đi.
Trần Nhất Thần vẫn
nhìn Trần An Bác, hai người cũng không nói lời nào, nhìn nhau một lát.
Trần Nhất Thần quay đầu lại trước, xoay người nhìn về phía trong phòng
bệnh. Trần Đạp Tuyết đang nằm trong chăn ngủ say, chăn hơi nhô lên, theo hình dạng này, cơ thể bên trong hẳn là đang co lại thành một khúc. Anh
không thể để lộ ra động tác quá rõ ràng, chỉ có thể làm bộ như vô ý nhìn thoáng vào bên trong, cho nên cũng không thể nhìn thấy gương mặt của
Trần Đạp Tuyết.
Trần An Bác là học viên do một tay Trần Nhất Thần dạy dỗ. Mặc dù tình cảm của hai người không sâu bằng ân cứu mạng của
Diệp Thanh Dương, nhưng cũng không hề nhạt nhẽo. Người đã được tuyên bố
tử vong tám năm trước giờ đây đang đứng sờ sờ trước mặt anh, cho dù cách đây không lâu đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng giây phút này quả thật
khó có thể tiếp nhận.
Anh nhìn chăm chú từng động tác của Trần
Nhất Thần, lúc anh ta xoay người về phía Trần Đạp Tuyết, huyệt thái
dương của Trần An Bác giật thình thịch. Ánh mắt kia bao hàm quá nhiều
tình cảm, áy náy, tự trách, còn có đau lòng. Ngoài trừ Trần Đạp Tuyết
ra, hình như chưa có người nào có thể khiến anh ta phát ra ánh mắt dịu
dàng như vậy thì phải?
“Anh… Anh theo cậu ấy tới đây là hay đi
một mình?” Trần An Bác thấy Trần Nhất Thần đi về phía mình, lúc vừa lướt qua thì thấp giọng hỏi.
Trần Nhất Thần không nói gì, anh cũng
biết mối quan hệ của Trần An Bác và Diệp Thanh Dương, vì vậy, đối với
câu hỏi của Trần An Bác, anh không cảm thấy ngạc nhiên. Anh không thể
trả lời, đây là thời điểm mấu chốt, nếu như bị Ba Tụng nhìn ra manh mối, những cố gắng của mình và Diệp Thanh Dương sẽ uỗng công phí sức. Bước
chân anh dừng lại khoảng hai giây, sau đó giống như không nghe được câu
hỏi của cậu ấy, đi thẳng về hướng thang máy.
Trần An Bác cũng
không hỏi thêm gì nữa. Anh không phải là người ngu, lúc trước Trần An
Uyên vì Tô Uyển mà gây ra chuyện lớn như vậy, nếu như không phải vì áp
lực từ cha mẹ, anh ấy sẽ không cứu Chu Phương. Chu Phương không thể sinh con, đây là sự thật, nhưng trong khoảng thời gian đám cưới, anh cũng đã xác nhận sau này mình cũng không muốn có con. ₯ễɳðàɳl€qu¥đƟn Sau đó lại đột nhiên ôm Trần Đạp Tuyết trở về, nói là con của liệt sĩ. Khi đó Trần Nhất Thần còn chưa đi, nhưng Tô Uyển lại chưa bao giờ đến chỗ trú quân. Lại nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Trần Nhất Thần, anh kinh ngạc quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy được một góc áo của Trần Nhất Thần.
Thật ra thì Trần Nhất Thần cũng không rời khỏi bệnh viện, anh chỉ cần một
chỗ yên tĩnh. Hai đứa con gái đã gặp mặt nhau, giữa tụi nó còn có mâu
thuẫn. Anh cũng không quá lo lắng, dù sao bọn nhỏ cũng không biết thân
thế của mình, sau này nếu tới lúc giải thích, nói rõ nguyên do, huyết
mạch thân tình không thể cắt đứt, thế nào hai đứa nhỏ cũng không sao.
Vấn đề lớn nhất là Diệp Thanh Dương, vì sao Trần Đạp Tuyết bệnh nặng mà
chỉ muốn gặp Diệp Thanh Dương, vì sao con bé lại muốn đối nghịch với
Diệp Oanh Khê?
Nếu là trước kia, có lẽ Trần Nhất Thần sẽ không
suy ngẫm theo chiều hướng này, nhưng hiện nay đã có một đứa con gái cặp
kè với Diệp Thanh Dương, anh vẫn còn có chút lo lắng, có phải bởi vì
Trần Đạp Tuyết thích Diệp Thanh Dương nên sinh hận đối với Diệp Oanh Khê hay không? Đối với chuyện tình cảm, dù là một người lão luyện như anh,
anh cũng không dám bảo đảm, hai con bé sẽ cười một tiếng là xóa hết ân
oán.
Nếu như cả hai người đều không chịu nhượng bộ, như vậy anh
đứng giữa xử trí làm sao? Khuyên Trần Đạp Tuyết buông tha? Nhưng cơ thể
con bé không khỏe, sinh mạng ngắn ngủi, anh hy vọng có thể thỏa mãn bất
cứ nguyện vọng nào của nó. Khuyên Diệp Oanh Khê? Nhưng trong vòng 15 năm qua, anh rất ít khi quan tâm đến nó, so với Trần Đạp Tuyết, anh thật sự thương ít lại càng ít hơn. Đối với chuyện hạnh phúc chung thân này, nếu anh vẫn còn thiên vị, anh thật sự không xứng làm cha của con bé.
Tất cả vướng mắc hỗn loạn khiến Trần Nhất Thần đau đầu không thôi. Anh ra
sức vỗ vỗ đầu mình, mệt mỏi thở dài, cuối cùng vẫn là quyết định quan
sát tụi nó mà thôi. Đương nhiên anh hy vọng cả hai đứa đều tốt, trong
phạm vi có thể, điều anh có thể làm, anh nhất định sẽ làm được. Nhưng
trong vấn đến tình yêu, làm gì có chỗ cho một người ngoài như anh nhúng
tay vào? Cho dù anh là cha của tụi nó đi chăng nữa!
Oanh Khê và
Diệp Thanh Dương âu yếm trên sân thượng một hồi rồi mới lần lượt một
trước một sau xuống lầu, đến nửa đường thì gặp Tần Manh. Oanh Khê xoay
người liếc mắt nhìn người phía sau, gật đầu một cái, chủ động tiến lên
kéo Tần Manh đi. Diệp Thanh Dương đứng trên bậc thang, không tự chủ được giơ tay lên sờ lên môi của mình, hơi thở của cô vẫn còn đọng lại đâu
đây. Anh mỉm cười đi xuống lầu.
Bên dưới tòa cao ốc phòng bệnh là vườn hoa hình tròn, chính giữa là sân cỏ, xung quanh bên ngoài là một
bồn hoa làm bằng gạch sứ trắng. Trần Đạp Tuyết vừa ra khỏi tòa cao ốc
thì nhìn thấy Trần Nhất Thần, trong lòng không khỏi có chút oán giận. Vì không để cho Oanh Khê nhìn thấy, anh vẫn luôn đè éo chuyện của Trần Đạp Tuyết, nhưng vẫn phải tới vì lời khuyên của anh ấy, vừa đúng lúc lại bị Oanh Khê bắt gặp. Nhưng nhớ tới bộ dạng của cô bé khi dựa vào ngực
mình, nói những lời này “Nghĩ đến chuyện cha sẽ trở về thì vui quá đi.”, anh lại không thốt ra được lời trách cứ nào, lạnh nhạt nói với anh: “Đi thôi.”
“Ừ.” Trần Nhất Thần gật đầu, đứng dậy. Hai người sóng vai đi vài bước, anh so sợ bất an hỏi, “Oanh Khê còn tức giận hay không?”
“Không có…” Diệp Thanh Dương vừa cười vừa nói, “Con bé không phải là người
thích nổi giận, giải thích rõ ràng thì sẽ bỏ qua, rất hiểu chuyện.”
Trần Nhất Thần không biết phải nên nói tiếp như thế nào, chỉ xoa tay, nói
liên tục mấy tiếng: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Con bé này thật đúng là
ngoan.”
Diệp Thanh Dương quay đầu sang nhìn anh, thấy anh ấy chậm chạp đi dưới ánh trắng, ánh mắt sáng ngời, đột nhiên anh thốt không ra
được lời nào. Chẳng lẽ người cha nào khi nhắc tới con cái của mình đều
lộ ra dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa có chút tự chế giễu sao? Hay là, đây chỉ là phản ứng đặc biệt của Trần Nhất Thần? Nhìn một hồi, anh lại rất muốn nói với anh ấy một tiếng ‘Cám ơn’ thay cho Oanh Khê. Anh hiểu được, nếu có thể nghe được lời tán thưởng của cha mình, cô bé nhất định sẽ vui
mừng reo hò lên.
“Chuyện gì?” Trần Nhất Thần cười ha hả, vừa quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt ủa Diệp Thanh Dương.
“Khụ khụ…” Diệp Thanh Dương ho hai tiếng, “Không có gì, chỉ là nhìn anh thật cao hứng.”
Trần Nhất Thần có chút lúng lúng gật gật đầu, sau đó bỏ rơi Diệp Thanh Dương lại một khoảng cách, một mình tiến về phía trước, sống lưng có hơi cong lại, miệng toét ra cười. Diệp Thanh Dương đi ở phía sau, nhìn vai anh
run lên, biết anh ấy đang cười, trong chốc lát cũng cười theo. Bởi vì
trong giây phút này, rốt cuộc anh ấy đã nghĩ tới Oanh Khê.
Hai
người giống như kẻ đần độn vừa mới từ bệnh viện trốn ra, một trước một
sau mỉm cười. Có người qua đường cảm thấy kỳ lạ nhìn hai người, ngoại
trừ kinh ngạc ra, trong mắt còn có chút quái dị, sau đó liếc nhìn bệnh
viện phía sau hai người, bước chân vội vả tăng tốc bỏ đi.
Oanh
Khê không đi tiếp vào phòng bệnh, gặp được Diệp Thanh Dương, mặc dù ba
người không nói chuyện, nhưng rất ăn ý đưa nhau về nhà ngủ. Diệp Thanh
Dương mang Oanh Khê trở về nhà, trước khi đi, kéo Oanh Khê lại ấp úng, ư a một hồi lâu cũng không nói ra được trọng điểm. Bởi vì gặp được Diệp
Thanh Dương, tâm tình Oanh Khê rất tốt, lại không muốn đứng hứng gió với anh ở ngoài cửa, thấy anh nói không ra tiếng, vỗ vỗ tay anh rồi đi vào
nhà.
Tần Manh thấy Trần An Bác ngồi trong xe liên tục cau mày
than thở thì hỏi anh thế nào. Trần An Bác kìm nén không được, nghĩ Tần
Manh cũng không phải là người ngoài, cho nên nói ra hoài nghi của mình:
“Ánh mắt Trần Nhất Thần nhìn Đạp Tuyết không đúng lắm, nhưng anh ta lại
là cha của tiểu Oanh Khê, không có chút quan hệ nào với Đạp Tuyết. Huống chi, Đạp Tuyết ăn hiếp Tiểu Oanh Khê như vậy, anh ta biết được sẽ không thích Đạp Tuyết mới đúng, vậy tại sao lại nhìn con bé kiểu như vậy?”
“Nhìn con bé thế nào?” Vốn là Tần Manh muốn hỏi anh nhìn thấy Trần Nhất Thần ở đâu, nhưng nhớ lại khi đó trước phòng bệnh còn có một người đàn ông,
nên cô đã hiểu.
“Chính là…giống hệt như lúc Trần An Uyên nhìn Đạp Tuyết.” Trần An Bác suy nghĩ một lát rồi kể chuyện Tô Uyển cho Tần Manh nghe, “Tô Uyển là mẹ của Tiểu Oanh Khê. Trần An Uyên đã từng rất thích
cô ta, sau đó bị gia đình phản đối, Tô Uyển lại ở chung với Trần Nhất
Thần, cho nên anh ấy mới cưới chị dâu anh. Không bao lâu sau, anh ấy ôm
Đạp Tuyết trở về, em nói thử xem chuyện này có phải có bí mật không thể
cho người khác biết không?”
“Bí mật gì?” Tần Manh nhíu mày, giống như đang cân nhắc điều gì.
“Tiểu Oanh Khê không phải là con của Trần Nhất Thần?”
“Chuyện này chắc chắn không phải!” Tần Manh khoát tay liên tục, “Diệp Thanh
Dương tuyệt đối không thể nào đần độn u mê nhìn lầm một cô bé là con của Trần Nhất Thần. Thật ra thì… lúc trước em đã nói với anh rồi… Oanh Khê
và Đạp Tuyết rất giống nhau… Đạp Tuyết cũng không phải do anh của anh và chị dâu sinh ra. Anh của anh lại yêu thích Tô Uyển, Trần Nhất Thần lại
giả chết, anh của anh mang em bé trở về cũng là chuyện bình thường mà
phải không? Anh xem anh của anh cưng chiều Đạp Tuyết ra sao… Anh cũng
không nên trách em lắm mồm lắm miệng, vô duyên vô cớ lại thương con gái
nuôi như vậy, ngoại trừ Diệp Thanh Dương ra, em chỉ thấy duy nhất một
mình anh của anh. Nhưng vấn đề là cho tới bây giờ, Diệp Thanh Dương
người ta không nhận Oanh Khê là con gái của mình, là yêu thương theo
kiểu vợ chồng, không phải yêu thương theo kiểu con gái.”
Trần An
Bác suy nghĩ cẩn thận lời nói của Tần Manh, lại hồi tưởng ánh mắt của
Trần Nhất Thần ngoài phòng bệnh, lại cảm thấy như vậy cũng không đúng.
Nhưng hai người cảm thấy có lý đi chăng nữa cũng chỉ là suy đoán bậy bạ, chuyện không có chứng cớ thì dĩ nhiên không dám nói ra.
Bên kia, sau khi Diệp Thanh Dương và Trần Nhất Thần về tới nhà, vừa ngồi xuống
không được bao lâu thì nhận được điện thoại của Ba Tụng, nói tên chỗ,
hai người vội vàng chạy tới. Vừa tới quán bar kia, hai người nhìn thấy
đám người bên cạnh Ba Tụng thì đưa mắt nhìn nhau một cái, lặng lẽ ngồi
vào ghế sa lon.
Ba Tụng thấy hai người tới, ra hiệu bảo mọi người yên lặng, giới thiệu chính thức hai người Diệp Thanh Dương, coi như
thừa nhận hai người hợp tác với mình. Diệp Thanh Dương vẫn không lên
tiếng, Ba Tụng liền cầm bình rượu lên, sau khi uống một hớp xong, hắn
nó: “Hôm nay gọi mọi người tới, ngoại trừ muốn tuyên bố từ nay Diệp
Thanh Dương và Trần Nhất Thần là người của mình ra, còn có một số chuyện muốn nói với mọi người.”
Trần Nhất Thần dựa người trên ghế sa
lon, xoay điện thoại di động, cúi thấp đầu, bộ dạng thờ ơ. Diệp Thanh
Dương chỉ nhìn Ba Tụng, chờ đoạn sau. Ba Tụng nhìn hai người một cái rồi mới nói: “Thị trường bên này vẫn chưa tới thời điểm khai phá, tôi cũng
nuốt không nổi món đồ lớn như vậy, nếu bị nghẹn chết thì thật đáng tiếc. Cho nên, tôi muốn, trở về Vân Nam, đợi mấy năm, chờ nền móng ổn định,
sẽ bàn lại chuyện phát triển thị trường.”
Diệp Thanh Dương nghe vậy ngẩn người ra, Trần Nhất Thần híp mắt lại, hơi nhếch môi, không nói câu nào…