Kinh Kinh ngồi dậy, hối hận vừa rồi mình nói lung tung.
Nhưng không biết tại sao, ánh mắt không nhìn thấy của Diêu Viễn Từ kia lại làm cho nàng không cách nào nói dối nữa.
Nàng lúng túng cười một tiếng nói: "Chuyện này cầu ngươi......"
"Ta biết rõ không có khả năng nói với phụ thân, nhưng là tiểu tiên nữ ngươi vì sao không chịu thừa nhận, ta...... Ta đối với ngươi......" Hắn đẩy
bánh xe gỗ vào trong, đi vào về phía giường ở đối diện.
Kinh Kinh không biết vì sao đột nhiên nắm chặt vạt áo chính mình trốn ở trên
giường, nói: "Chờ một chút, liền tính là ta nhưng chúng ta cũng không có quan hệ gì."
Diêu Viễn Từ ngừng lại, trên mặt tràn đầy vẻ bi thương.
"Tiểu tiên nữ năm đó đã cứu ta, Viễn Từ tuy biết không xứng nhưng vẫn không
nhịn nhớ nhung trong lòng, có thể cho ta thời gian hay không, để cho ta
báo đáp ngươi."
"Báo ân?" Kinh Kinh thở phào nhẹ nhõm, nếu như nói là chỉ muốn báo ân vậy thì không sợ rồi.
"Ừm, nhưng là trừ ân tình lúc ấy ra Viễn Từ cũng đã bị hấp dẫn bởi ca khúc
của tiểu tiên nữ, âm nhạc thanh linh (thanh: trong sạch, thanh thuần;
linh: tâm hồn) như vậy có thể rửa sạch tâm hồn kẻ địch. Người có tiếng
ca như vậy nhất định là một người có tâm hồn rất đẹp, cho nên......"
"Ngươi hiểu lầm, ta cũng không tốt đẹp như ngươi nghĩ như vậy." Không nên đâu, tại sao lời của hắn làm cho mình rợn cả tóc gáy!
"Mặc dù từ lúc ngươi gả vào cửa chúng ta rất ít nói chuyện với nhau, nhưng
mà ta cũng biết ngươi là người không tranh giành, nếu không cũng sẽ
không cho Tố Vân vào cửa. Ta đối với ngươi như vậy, ngươi cũng không tức giận, còn giúp ta rất nhiều lần, ngươi rộng lượng lại có nữ tử nào có
thể làm được?" Nhớ lại chuyện lúc trước, nàng vẫn luôn nhẫn nhịn với
mình.
"Cái này......" Có thể dùng cách nói không có trách nhiệm
này để nói quan hệ của hai người sao? Lòng của nàng không có ở trên
người của hắn tự nhiên sẽ không lấy tâm dùng ở trên người hắn.
Diêu Viễn Từ lại đẩy bánh xe gỗ tới đụng vào giường, thân thể nghiêng về
phía trước nói: "Kinh Kinh, thật xin lỗi......" Hắn đưa tay, muốn nắm
đôi tay nhỏ bé đã tắm sạch thân thể cho hắn lúc nhỏ.
"Dừng tay, ngươi muốn làm cái gì?" Một âm thanh lạnh lẽo ở bên ngoài cửa nói.
Mà Linh nhi đi theo sau lưng Diêu Thiên, thấy chính là tình hình như vậy.
Thiếu phu nhân nhà nàng đang trốn ở trên giường, đôi tay túm chặt váy hình
như có chút sợ hãi. Mà thiếu gia hết sức đến gần giường, vươn tay muốn
lôi kéo cái gì, thấy thế nào cũng giống một nam nhân đang dùng sức mạnh
với nữ nhân.
Chẳng trách Diêu Thiên tức giận, ngay cả Linh nhi
cũng có chút lo lắng thiếu gia của nhà bọn họ sẽ làm những gì với thiếu
phu nhân. Nhưng nghĩ lại, không đúng!
Bọn họ là phu thê, làm cái gì cũng là bình thường đi!
Nhưng tình hình trước mắt cũng không bình thường, Diêu Thiên quát Diêu Viễn
Từ lập tức thu tay về, nói: "Ta...... Ta cũng chỉ là nói chuyện với Kinh Kinh, chẳng hề làm gì cả."
Diêu Thiên nhìn về phía Kinh Kinh, thấy nàng do dự một chút, sau đó cũng liều mạng gật đầu.
Hắn nói với Diêu Viễn Từ: "Ngươi theo ta ra ngoài."
Diêu Viễn Từ ngẩng đầu nói với Kinh Kinh: "Tiểu...... Kinh Kinh không cần phải sợ, ta chậm chút trở lại thăm ngươi."
Nhưng lời này đến tai Diêu Thiên lại có ý nhạo báng, Kinh Kinh biến thành
Tiểu Kinh Kinh, hắn nắm chặt đôi tay đau đớn đến trong lòng run rẩy.
Mới vừa nghe Thiên Ly báo lại, Diêu Viễn Từ đi vào gian phòng Kinh Kinh đã
nửa canh giờ chưa hề đi ra. Hắn đi vòng vo mười mấy bước trong phòng,
chỉ là mười mấy bước đã dùng hết sự chịu đựng của hắn.
Đầu óc trống rỗng xông thẳng vào, tiếp liền phát hiện một màn này.
"Viễn Từ, ngươi vừa rồi thiếu chút nữa làm hại nha đầu kia khóc lên." Là muốn khóc, hơn nữa còn túm lấy y phục khóc.
Diêu Viễn Từ không ngờ mình thiếu chút nữa hù dọa tiểu tiên khóc, vội nói:
"Ta không muốn hù dọa nàng, ta chỉ là muốn ở chung với nàng, dù sao đã
là phu thê."
Diêu Thiên lạnh nhạt nói: "Sao lúc ngươi kiên quyết
cưới Tố Vân vào cửa không nghĩ như vậy." Nói xong lại cảm thấy mình
nhiều lời, theo lý mà nói nếu như Viễn Từ và Kinh Kinh hòa hảo thì không phải nửa đời sau của nàng có nơi dựa vào sao? Hắn là trưởng bối của
nàng, cho dù có thể chăm sóc nàng một đời, nhưng lại không cho nàng được khoái hoạt và hạnh phúc giữa phu thê cần có.
"Ta...... Ta lúc đó không biết nàng tốt, nhưng bây giờ rõ ràng." Diêu Viễn Từ chính mình
cũng vô cùng hối hận, trừ câu này hắn cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Diêu Thiên bị gió đêm thổi đã từ từ trầm tĩnh lại, lúc đầu
kích động đến bây giờ bình tĩnh thời gian cách nhau rất lâu, trước kia
vô luận gặp phải chuyện gì hắn luôn có thể nghĩ trước một bước so với
người khác, thế nhưng bây giờ bước này hắn cũng không nghĩ tới.
Thở dài một hơi, nói: "Có một số việc phải từ từ, ngươi trở về trước đi!" Nói xong hắn cũng đi về phía thư phòng của mình.
Nhưng mỗi một bước đi chỉ cảm thấy mỗi bước nặng thêm một phần, câu nói kia ‘ có một số việc phải từ từ ’ giống như dao găm cắt vào tim của chính
hắn.
Diêu Viễn Từ nghĩ cũng đúng, loại chuyện như vậy thật phải từ từ.
Huống chi trong biển người mênh mông tới một ngày nào đó có thể tìm được tiểu tiên nữ đã là vạn hạnh trong bất hạnh (trong cái rủi có cái may), về
sau hắn muốn dùng tất cả tâm tư ở trên người của nàng, coi như hắn là
phế nhân cũng muốn cho nàng hạnh phúc. [dien,dan,le,quy,don.com]
Hai phụ tử đều có tâm sự riêng đi về không nói, nói về Kinh Kinh, một mình
nàng ngồi ở trên giường nghe Linh nhi vừa dọn dẹp vừa nói: "Cuộc sống
khổ sở của thiếu phu nhân cũng đã qua, ta coi dáng vẻ thiếu gia nhất
định là có lòng muốn hòa hảo với ngươi, đến lúc đó các ngươi cầm sắt hòa minh (vợ chồng hòa hợp) còn sợ cái Tố Vân đó tới can thiệp sao?"
Cầm sắt hòa minh? Những lời này nên dùng ở trên người bọn hắn mới đúng.
"Thật sao?" Kinh Kinh nhàn nhạt trả lời một câu, vừa rồi công công tới đây
nàng vốn là cực kỳ vui vẻ, nhưng trong nháy mắt hai người đều biến mất.
Đây là ý gì?
Nàng không có cách nào chỉ có thể truyền tin cho sư phụ, hỏi làm như thế nào để một nữ nhân có thể biết một người nam nhân có yêu nàng hay không.
Bên kia sư phụ nhận được lá thư này thật vui mừng, hắn nghĩ đồ đệ chính
mình rốt cuộc thông suốt, nghĩ hắn có yêu nàng hay không. Vì vậy vội
vàng viết thư hồi âm, ở trong thơ còn hôn đại biểu tâm ý của mình.
Nhưng cái vết hôn màu vàng đó trực tiếp bị đồ đệ bất hiếu kia bỏ quên, nàng lập tức đi thẳng vào vấn đề nhìn nội dung.
Sư phụ rất thích chia nội dung thành nhiều điểm, cho nên lần này lại phân làm ba điểm.
Điểm thứ nhất, sau khi nam nhân thích một nữ nhân nhất định là rất muốn thấy nàng, chính là cái loại một ngày không gặp như cách ba năm.
Điểm thứ hai, điểm thứ hai, sau khi nam nhân thích một nữ nhân nhất định sẽ
không thích nhìn nàng ở chung một chỗ với nam nhân khác, nếu không nhất
định sẽ nổi giận, sẽ tức giận, sẽ tâm tư rối loạn, thậm chí sẽ trở nên
bùng nổ, thậm chí sẽ trực tiếp cưỡng bức nữ nhân này. ( Cho nên, đồ nhi
ngàn vạn đừng cắm sừng cho vi sư. ) Câu ấy lại bị bỏ quên Kinh Kinh.
Điểm thứ ba, sau khi nam nhân thích một nữ nhân nhất định sẽ muốn thân thể
của nàng, chỉ cần cố gắng đi hấp dẫn, nhất định sẽ lấy được đồ ngươi
nghĩ đến. ( Cho nên đồ nhi cứ tới đi, ta ngày ngày chờ nhữ (ngươi) tới
hấp dẫn! ) Câu ấy cũng bị Kinh Kinh bỏ quên!
Ba điểm này sau khi xem xong, Kinh Kinh tính toán hành động.
Nàng trực tiếp coi như không nhìn thấy điều thứ nhất, bởi vì hai người cũng
không thấy mặt làm sao biết hắn có thích mình hay không, có phải hay
không nghĩ tới mình?
Không bằng trực tiếp dùng điều thứ hai điều thứ ba lại đơn giản chút, cho nên nàng quyết định sử dụng cả hai cái.
Ngày thứ hai nàng mặc hơi có chút gợi cảm, chải mái tóc phụ nhân, đem trọn
cái cổ ngọc lộ ở bên ngoài. Cổ áo cũng mở lớn nhất, nhìn như vậy hẳn là
không sai.
Bởi vì lần trước sau khi cởi cái yếm cảm thấy người
nào đó lưu luyến ở ngực nàng mấy lần, nàng cảm thấy được hiệu quả đại
khái không tệ, vì vậy lần này lại để bên trong trống không.
Mặc như vậy đi gặp công công, ít nhất hắn sẽ liếc mắt nhìn đi!
Kinh Kinh từ trước đến giờ là rất có tính nhẫn nại, vì vậy thu thập xong lập tức bưng canh đã chuẩn bị xong chạy thẳng tới thư phòng của Diêu Thiên.
Nhưng vừa tới ngoài cửa thì bị ngăn ngoài cửa, những người hầu này thế nhưng
nói: "Quốc sư đại nhân phân phó, xử lý quốc sự không thể để cho người
ngoài đến gần."
"Ta không phải người ngoài, ta là......"
"Không gặp bất kỳ ai, nhất là thiếu phu nhân, mời về."
Tại sao nhất là thiếu phu nhân? Chẳng lẽ hắn gặp phải chuyện gì nên ngăn mình ở ngoài?
Kinh Kinh không nói, nói: "Canh kia có thể mang vào không, cứ nói ta tự mình nấu đã lâu, uống có thể...... cường kiện thân thể......" Nói xong nhìn
vào bên trong mấy lần thì đi. [dien,dan,le,quy,don]
Bên trong
Diêu Thiên nhận được canh, trong lòng hắn vẫn là vô cùng ấm áp. Vội vàng để cho người hầu lấy chén tới múc uống..., mùi vị cũng không tệ lắm,
không ngờ nàng còn có tài nghệ này.
Khóe miệng khẽ mỉm cười, nếu
là thường được uống canh của nàng thì không tồi. Chỉ là hắn uống xong
trở về chỗ cũ ngồi xuống, là canh bổ.
Thấy vậy nha đầu nhất định
cho là thương thế của hắn còn chưa tốt cho nên mới hầm canh bổ cho hắn,
tâm địa ngược lại không tệ. Uống hết canh, hắn giao chén không cho người hầu nói: "Bảo thiếu phu nhân về sau không cần làm những thứ này, sẽ có
người hầu làm cho."
Người hầu đáp ứng đi xuống, nhưng Kinh Kinh biết canh của mình được uống hết trong lòng cứ vui vẻ nở hoa.
Nhớ sư phụ từng nói nam nhân không thể ăn quá nhiều đồ bổ, nếu không sẽ
càng muốn nữ nhân. Cho nên thời điểm nàng ở bên cạnh, sư phụ ngay cả một chút đồ bổ cũng không ăn, nói là sợ mình đại phát thú tính. Lúc ấy nàng không hiểu, nhưng bây giờ đã hiểu.
Nàng đã sớm tìm hiểu qua,
thật ra thì thương thế công công đã tốt hết rồi, nếu như vẫn đưa thuốc
bổ cho hắn, chỉ sợ sớm muộn hắn cũng sẽ muốn nữ nhân.
Mà người hầu bên cạnh hắn chỉ có nam nhân cũng không có nha đầu phục vụ, đến lúc đó!
Hắc hắc......
Chỉ là điều kiện tiên quyết là, nghĩ biện pháp để cho hắn gặp mình.
Vì vậy ngày thứ hai nàng tiếp tục đi đưa canh, ngày thứ ba, ngày thứ tư, đến ngày thứ năm thì canh này có chút biến vị rồi......
Diêu Thiên chỉ uống vài hớp, thì để xuống thở dài nói: "Nhất định là người
hầu nấu rồi......" Nàng đại khái đã mất tính nhẫn nại đi chơi đùa với
Viễn Từ rồi, nghe Thiên Ly nói mấy ngày nay bọn họ luôn chạm mặt, mặc dù thời gian không lâu nhưng là không khí hình như hết sức thoải mái.
Người hầu lại nói: "Nghe người ta nói là ngày hôm qua thời điểm thiếu phu
nhân nấu canh bị bỏng tay, nhưng nàng lại không muốn để cho người khác
chạm tay vào nguyên liệu nấu ăn, đại khái là vì như vậy đi!"
"Cái gì?" Diêu Thiên đứng lên vừa đi đến cửa trước lại vòng trở lại, nói: "Đã mời đại phu tới xem, bôi thuốc rồi sao?"
Người hầu nói: "Đã bôi thuốc rồi, sẽ không có chuyện."
Diêu Thiên dùng toàn bộ khí lực ngồi xuống, nhìn một chút canh biến vị từ từ uống vào, kỳ quái là rõ ràng không uống ngon như trước lại vẫn cảm thấy hết sức ngọt ngào.
Một nữ nhân có năng lực vì hắn như vậy, vô
luận là đối với hắn là loại tình cảm như thế nào hắn đều cảm thấy sống
đời này đáng giá.
Nhưng ngày thứ hai, vị canh cũng không đúng đúng, hắn cau mày hỏi "Thương thế của thiếu phu nhân còn chưa tốt sao?"
Người hầu nói: "Nô tài không biết."
Diêu Thiên vẫn là uống hết canh, nói: "Đi lấy thuốc trị thương thượng hạng
lần trước hoàng thượng ban cho tới đưa cho thiếu phu nhân, thuận tiện
hỏi thăm một chút thương thế của nàng ra sao."
Người hầu đáp ứng một tiếng đi, sau khi trở về trả lời thương thế đã tốt rồi, thuốc cũng thu.