Thủy Thanh Ngạo đúng là dẫm phải vận c** chó, nghịch thiên châu này vốn là
một bộ phận Nghịch Thiên Đỉnh, kể từ sau khi thoát ly Nghịch Thiên Đỉnh
liền tự mình phong ấn, chỉ có một chút hiệu dụng bản năng tị hỏa, mới ở
trong người Dạ Thất Thất nó đã nhận ra hơi thở đã lâu, phong ấn thoáng
có chỗ dãn ra, hơi thở chảy ra ngoài, liền bị Hỏa Hồ nhân cơ hội cướp
đi, rơi đến trong tay hắn.
Nếu là đổi lại lúc khác, dù hắn
là Thủy Thanh Ngạo vận khí tốt như thế nào đi nữa cũng không cách nào
lấy được chút nào linh lực của nghịch thiên châu.
"Ầm - -" Cửa bị một tiếng phá mở ra, tùy tùng của Thủy Thanh Ngạo canh giữ ở cửa giống như bao cát bị ném ở một bên.
Dạ Thất Thất sải bước đi tới nhã gian, ánh mắt rơi xuống nghịch thiên châu trong tay Thủy Thanh Ngạo, ánh mắt trầm xuống, duỗi ra lòng bàn tay
trái hướng lên trên, lạnh lùng nói: "Trả đồ cho ta."
"Đồ?
Vật này? Tiểu mỹ nhân ngươi không nên vì bị tư thế oai hùng khuynh đảo
của bổn thiếu gia, mà cố ý đưa tới cửa muốn để cho bổn thiếu gia thu lấy ngươi đi? Ngươi lớn lên mặc dù không sai, bất quá so với mỹ nhân trong
ngực bổn thiếu gia lại kém xa, bổn thiếu gia đối với ngươi không có hứng thú." Thủy Thanh Ngạo trở tay nắm thật chặt nghịch thiên châu ở lòng
bàn tay, hạ quyết tâm sẽ không giao loại bảo vật này ra ngoài, người có
duyên biết được bảo vật, đến trên tay hắn thì chính là của hắn, ai cũng
đừng nghĩ cướp đi.
"Hỏi ngươi một lần cuối cùng, đưa, hay là không đưa?" Dạ Thất Thất tức giận ngất trời hai tròng mắt híp lại,
trong con mắt trắng đen rõ ràng chợt lóe qua tia hung ác nham hiểm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thủy Thanh Ngạo, chữ lạnh như băng từ trong môi đỏ
của nàng từng chữ từng câu phun ra.
Nhìn đôi mắt Dạ Thất
Thất hung ác nham hiểm kia, đáy lòng Thủy Thanh Ngạo dâng lên một cỗ ý
sợ hãi, sau một khắc liền bị tham lam thay thế, "Thiên hạ bảo vật, người có duyên có được. Vật này đến trong tay ta liền là của ta, ngươi muốn,
liền nhìn ngươi có bản lãnh kia hay không."
Thủy Thanh Ngạo
vừa mới dứt lời, trước người liền nhiều thêm hai đạo bóng dáng, một nam
tử trung niên chính trực, một lão giả tóc màu xám.
"Thiếu
gia." Hai người ôm quyền hành lễ với Thủy Thanh Ngạo, lập tức giống như
tả hữu hộ pháp hộ Thủy Thanh Ngạo ở sau người, mắt như lưỡi dao sắc bén
nhìn chằm chằm Dạ Thất Thất, trong người phát ra một cỗ khí thế cực kỳ
áp bách.
"Muốn cướp đi bảo vật từ trong tay bổn thiếu gia,
ngươi nằm mơ!" Mặt Thủy Thanh Ngạo tràn đầy cuồng ngạo nhìn Dạ Thất
Thất, cất tiếng cười to.
Vô sỉ!
Trong nội tâm Dạ Thất Thất tức giận mắng một tiếng, giận quá hóa cười, cười lạnh nói,
"Quả thật là người đê tiện vô địch thiên hạ, Thủy gia có hậu nhân như
ngươi, cách diệt tộc cũng không xa!"
"Làm càn! Dám nhục Thủy gia ta, giết nàng!" Thủy Thanh Ngạo nổi giận nói, chỉ thẳng Dạ Thất Thất ra sát lệnh.
Hôm nay Dạ Thất Thất cũng không biết là trêu chọc nhóm thần tiên nào? Ngắn
ngủi nửa ngày đều bị hai lần người xuống sát lệnh, nàng đều hoài nghi
trên mặt mình chẳng lẽ liền có khắc 'Ta hết sức dễ bị khi dễ' mấy chữ
này sao? Nếu không như thế nào lại bị người hạ sát lệnh?
Nghĩ thì nghĩ, nhưng Dạ Thất Thất không chút nào để ý qua phương diện vấn đề này.
"Ngươi muốn chết!" Môi đỏ mọng của Dạ Thất Thất khẽ nhúc nhích, trong tay
trống rỗng xuất hiện một thanh Tử Tiêu kiếm hiện ra như ánh chớp, khóe
môi mang theo sát khí lạnh như băng.
"Tử Tiêu thần lôi, diệt hồn!"
Dạ Thất Thất lạnh giọng một tiếng, sấm sét màu tím mang theo hơi thở hủy diệt đánh tới hướng Thủy Thanh Ngạo.
"Yêu nữ, là ngươi!" Thủy Thanh Ngạo nhận ra Tử Tiêu kiếm kia, kinh hô, "Giết nàng, chính là yêu nữ này giết Ngũ trưởng lão..."
"Yêu nữ, giết trưởng lão trong tộc ta, hôm nay tất nhiên lưu ngươi không
được!" Lão giả kia đỡ ánh chớp đánh úp về phía Thủy Thanh Ngạo nói, quát to một tiếng, trong tay cầm vũ khí đánh về phía Dạ Thất Thất, thủ đoạn
tàn nhẫn, nhiều chiêu không lưu tình.
Một bên người nam tử
trung niên cũng gia nhập chiến đấu, cộng thêm mấy tên tùy tùng kia của
Thủy Thanh Ngạo, chỉ một thoáng, Dạ Thất Thất bị mấy người vây công.
"Hèn hạ vô sỉ... Dạ cô nương ta đến giúp ngươi." Kim Tử gia nhập giúp Dạ
Thất Thất bớt đi phần lớn công kích, hắn tu luyện công pháp bá đạo, mọi
người tương đối có vài phần kiêng kỵ đối với hắn.
Thủy Thanh Ngạo thấy thế, nhanh chóng xuất ra một quả ngọc phù bóp nát, bóng dáng lại hư không tiêu thất.