Hắc Viêm thành bởi vì gần Học viện Xích Hỏa đại danh đỉnh đỉnh, nên trong
thành thay đổi vô cùng phồn vinh, so sánh với Viêm Hỏa Thành mà nói thì
quy mô không chỉ lớn hơn ba lần.
Dạ Thất Thất ngồi ở ven
đường, trong tay cầm một con gà quay, tay kia cầm lấy một bầu rượu, mặt
đen lại hầu hạ chuột đại gia ngồi ở trên đầu gối nàng ăn ngấu ăn nghiến, một ngụm gà quay một ngụm rượu.
"Lần này ngươi còn dám đùa
giỡn ta, không để ta tìm được bảo bối, ta liền lột da của ngươi làm
thành bao tay da chuột." Dạ Thất Thất cắn răng nghiến lợi trừng mắt uy
hiếp mỗ chuột bạch tham ăn vô lương.
Lớn hơn nắm tay một
chút, ăn một đống đủ no rồi, bỗng nhiên lại muốn ăn thịt, uống rượu
ngon, so với nàng còn biết hưởng thụ hơn. Nàng tìm đọc các loại sách,
cũng không có chút thông tin gì về giống chuột bạch này, chỉ có một loại chuột miêu tả gần giống, gọi là Tầm Bảo Thử, nàng nói giỡn hỏi nó có
phải chuột tìm bảo vật hay không, thế nhưng nó hết sức cuồng ngạo nói
cho nàng biết chuột tìm bảo vật gì gì đó quá yếu, nó so với chuột tìm
bảo vật cao cấp hơn nhiều.
Lúc ấy, Dạ Thất Thất thật đúng là đần độn tin nó, kết quả thì sao?
Cái gọi là bảo vật trong miệng nó, chính là cái mũi so với một con chó còn
thính hơn, nơi nào có đồ ăn ngon nó vĩnh viễn sẽ không bỏ qua.
Nếu không phải nàng dùng phép khích tướng kích nó, thật sự tìm được một gốc cây dược liệu hiếm thấy, nàng còn không biết con hàng này thực sự có
bản lãnh tìm bảo, chỉ là nó quá lười, trong đầu chỉ muốn ăn, lười phải
chạy khắp núi tầm bảo, khi biết rõ chân tướng nàng thiếu chút nữa thì
ném con hàng này vào bên trong nồi để hầm cách thủy.
"Yên
tâm, chuột gia gia ta nói lời giữ lời, sẽ không giống những người khác,
nói là làm thịt nướng cho ta kết quả là dùng vài cái bánh bao thịt đưa
cho chuột gia gia. Hừ hừ!" Bên trong đôi mắt nhỏ đen nhánh của Lão Bạch
lộ ra vài phần khinh bỉ, dùng ý niệm câu thông với Dạ Thất Thất, giống
như giận dỗi một phen đoạt lấy gà quay trong tay nàng, cắn hai ba cái
liền ăn sạch gà quay, xương gà cũng không thèm phun, ăn xong còn thuận
tay nắm lấy y phục của Dạ Thất Thất rất lịch sự lau miệng.
Nhìn trên quần áo của mình đầy vết dầu mỡ bóng nhẫy, Dạ Thất Thất tức giận đến nghiến rang nghiến lợi.
"Là người nào ăn sạch tiền bạc của chúng ta hả?" Dạ Thất Thất liếc mắt, dứt khoát cầm lấy móng vuốt của Lão Bạch ném nó đến bên cạnh, còn bình rượu cũng nhét luôn vào trong tay nó, sau đó đứng dậy vẻ mặt khó chịu trừng
mắt nó, "Ngươi ở đây từ từ hưởng thụ rượu ngon đi! Tâm tình lão nương
khó chịu đi dạo trên đường một lát, không cho phép ngươi đi theo, nếu
không một tháng không có thịt ăn."
Sau khi quăng xuống những lời này, Dạ Thất Thất trực tiếp xoay người rời đi, để Lão Bạch một
người... Ngạch, là một con chuột ở lại chỗ này, hiện tại địa phương nàng muốn đi cũng không thể mang theo nó, hàng này vừa đi khẳng định sẽ gây
tai hoạ.
Tìm bảo vật cái gì đó đều là mây bay, đối với nàng
việc cấp bách trước mắt là kiếm ít tiền lẻ để ăn cơm và ngủ, nàng còn
chưa muốn phải ở lại ngôi miếu đổ nát cùng ăn mày.
Vạn Bảo
Các, tiếng tăm lừng lẫy trên khắp đại lục, sau lưng chính là một trong
ba thương hội lớn trên đại lục, Thương Hội Vạn Bảo, thực lực hùng hậu,
liền ngay cả hoàng đế cũng phải cấp lão bản của Thương Hội Vạn Bảo vài
phần mặt mũi.
Mà nay, đã đến thời gian ba năm một lần Vạn
Bảo Các tổ chức buổi lễ bán đấu giá, buổi lễ bán đấu giá được diễn ra
trong ba ngày, vật bán đấu giá đều là kỳ bảo hiếm thấy thế gian, Vạn Bảo Các nổi danh truyền xa, mỗi lần bán đấu giá đều sẽ xuất hiện vật làm
người ta rung động, người muốn đến đều là hạng người thân phận phi phàm
hiển hách, cộng thêm Vạn Bảo Các có văn bản điều ước rõ ràng, giúp đỡ
che dấu thân phận người không muốn lộ rõ thân phận, bảo đảm tuyệt đối sẽ không tiết lộ phân nửa. Kể từ đó, càng nhiều người không muốn hoặc bất
tiện bại lộ thân phận hâm mộ tiếng tăm mà đến.
Lúc Dạ Thất
Thất vô tình đi qua Vạn Bảo Các, trong cơ thể Nghịch Thiên Đỉnh liên tục yên tĩnh giống như vật chết đột nhiên không hề báo trước bạo động, có
một thanh âm không ngừng kêu gào ở trong lòng nàng, làm cho nàng nhất
định phải tìm thứ đó mang trở về...