Một lát sau, Dạ Quân Nham trở lại, Dạ Thất Thất sờ mũi gượng cười đi theo phía sau.
Hỏa Kỳ Vân nhìn thấy nàng, hai mắt tỏa sáng, "Thất Thất, ngươi không sao
chứ?" Hai mắt hắn lo lắng quan sát nàng trên dưới, trong con ngươi thuần khiết không một chút vết bẩn chỉ có lo lắng mà không có gì khác.
"Ngươi thấy ta giống có việc không? Ra ngoài chạy một vòng chém vài người, trở lại đã nhìn thấy ngươi ở đây uy hiếp tiểu cô nương người ta, ta nói
ngươi sẽ không phải là vừa ý người ta, cố ý dùng loại phương thức này để dẫn tới sự chú ý của người khác chứ?" Dạ Thất Thất nói qua loa, nếu
người khác biết rõ chém vài người trong miệng nàng khong chỉ vài ba
người, phỏng đoán cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.
"Làm sao
có thể? Ngươi xem bổn thiếu gia ta là người không có ánh mắt như vậy
sao?" Nhìn thấy Dạ Thất Thất bình an vô sự, tâm Hỏa Kỳ Vân đang khẩn
trương cũng buông xuống, một bộ vẻ mặt ghét bỏ liếc Bạch Nhược Ngu một
cái, khinh thường nhếch miệng.
Nghĩ đến Dạ Thất Thất mới vừa nói nàng ra ngoài chém vài người, mặt Hỏa Kỳ Vân tràn đầy tò mò hỏi
nàng, "Ngươi đến cùng đi nơi nào? Ta còn tưởng rằng ngươi bị người trói
đi, nên là, vài người bị tình nghi đều bị ta mang tới, đang định nghiêm
hình bức cung một phen đây!"
Nhìn bộ dáng Hỏa Kỳ Vân tiếc hận kia, trên mặt Bạch Nhược Ngu tái nhợt nghĩ lại mà sợ.
Mắt đã thấy Hỏa Kỳ Vân nổi đóa, Dạ Thất Thất tự nhiên không xem nhẹ vẻ mặt
Bạch Nhược Ngu, khóe môi quyến rũ ra tia nghiền ngẫm vui vẻ, "Chỗ kia
tên gọi là gì ta cũng không rõ ràng lắm, thời điểm ta bị người mang đến ý thức không rõ, sau khi tỉnh lại cũng không hỏi địa phương kia là nơi
nào."
Kỳ thật không phải nàng không hỏi, là người đều bị giết sạch rồi không thể hỏi người nào.
Nghe vậy, sắc mặt Hỏa Kỳ Vân và vợ chồng Dạ Quân Nham trong nháy mắt trầm
xuống, đầu tiên mở miệng chính là Bạch Thiển Hạ, "Thất Thất, con có bị
thương không? Đến cùng là ai mang con đi? Nham ca, ngươi nhất định phải
nghiêm tra chuyện này, cần phải bắt được hung thủ, báo thù cho Thất
Thất, quyết không thể tha thứ hành vi này."
Mặt Bạch Thiển
Hạ tái nhợt bởi vì trông thấy nữ nhi bình an trở về hơi nhiều thêm một
chút huyết sắc, tinh thần tốt chút ít, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm
giác phi thường tiều tụy suy yếu.
"Phu nhân yên tâm, chuyện
này ta nhất định sẽ nghiêm tra." Trong nội tâm Dạ Quân Nham cũng rất tức giận, trước Hỏa Kỳ Vân hành động hắn còn có thể cho là chuyện bé xé ra
to, nhưng bây giờ ngay cả Thất Thất cũng nói như vậy, liền đại biểu
chuyện này tuyệt đối là thật.
"Cha, nương, các ngươi yên
tâm, nữ nhi không có việc gì, những người kia muốn thương tổn nữ nhi đều chết hết, các ngươi xem bây giờ nữ nhi không phải rất tốt sao." Trong
nội tâm Dạ Thất Thất một trận cảm động, không đề cập tới hết thảy chuyện đã phát sinh ở núi Hắc Vụ, kể cả chuyện chính mình suýt nữa bị đoạt
thân thể hồn phi phách tán.
"Thất Thất..." Mắt Bạch Thiển Hạ nhìn Bạch Nhược Ngu một bộ chột dạ, vẻ mặt mang theo vài phần khó xử.
Trong nháy mắt Dạ Thất Thất hiểu ý tứ Bạch Thiển Hạ, khẽ mỉm cười, mở miệng
nói, "Nương yên tâm, Bạch tiểu thư bất quá là bị người lợi dụng mà thôi, cũng không làm ra chuyện gì thương hại đến ta, chuyện lần này đúng là
không có quan hệ gì với nàng."
Dạ Thất Thất cũng cảm thấy kỳ quái, ngay cả nàng cũng không biết nữ nhân này vì sao lại chột dạ,
không phải là bị Hỏa Kỳ Vân dọa sợ đến choáng váng chứ?
Bạch Thiển Hạ nghe lời Dạ Thất Thất nói gật đầu nhẹ, thở phào nhẹ nhõm, bất
kể thế nào nói Nhược Ngu cũng là cháu gái ruột của nàng, nếu như nàng
thực sự làm ra sự tình tổn thương Thất Thất, trừng phạt nàng như thế nào cũng là một vấn đề khó khăn không nhỏ, tốt ở chỗ chuyện lần này không
quan hệ với Nhược Ngu, nếu không nàng thật không biết sau này phải đối
mặt với huynh trưởng như thế nào.