Tiền thính Phủ thành chủ, sắc mặt Dạ Quân Nham thoáng chút tái nhợt tiếp hai nam tử trung niên.
Một nam tử trong đó gương mặt râu quai nón thản nhiên, lông mày như kiếm,
mắt như ưng, khí thế bén nhọn như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, trên
người tản mát ra một cỗ kiếm khí bén nhọn! Hắn liền là gia chủ đệ nhất
đại gia tộc Lăng gia ở Lộc Thủy thành - - Lăng Trung Thiên!
Một lão giả khác tuổi đã hơn lục tuần, sợi tóc hơi bạc, chợt nhìn giống như người bình thường, không có bất cứ dấu vết tu luyện, so với Lăng Trung
Thiên khí thế bén nhọn chung một chỗ, càng không được người coi trọng.
"Dạ Thành Chủ, nghe hôm qua có người to gan lớn mật có ý đồ ám sát Dạ Thành Chủ, ta thật lo lắng an nguy Dạ Thành Chủ, đi suốt đêm đến, hiện tại
gặp Dạ Thành Chủ bình yên vô sự, ta cũng yên lòng." Tất nhiên Lăng Trung Thiên không tin ngoại giới đồn đãi, Dạ Quân Nham tu vi cỡ nào? Thiên
giai cao thủ, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá, trở thành Huyền Cảnh
cao thủ, há có thể dễ dàng bị người ám sát như thế?
Lại càng chưa kể đến, hôm qua Viêm Hỏa Thành còn phát sinh thiên cơ, thiên cơ
phủ xuống, tất có dị bảo! Đây là một câu nói t được lưu truyền từ thời
kỳ thượng cổ, Dạ Quân Nham hắn sao có thể vì hai ba câu nói liền có thể
cho qua?
"Đa tạ Lăng gia chủ quan tâm, chuyện này nói tới
thực mất mặt, không đề cập tới cũng được." Dạ Quân Nham làm ra một bộ
khó mở miệng, nhíu mày lắc đầu, "Lăng gia chủ hôm nay đến nhất định phải ở lại mấy ngày, để vi huynh làm tốt chức chủ địa phương! Chắc hẳn Lăng
huynh có lẽ lâu không gặp Thất Thất, nha đầu kia vài ngày trước còn cùng ta ầm ĩ muốn đi Lộc Thủy Thành, nếu như nàng biết được Lăng huynh tới
đây, nhất định phi thường cao hứng! Ta đã cho người đi gọi nàng, lập tức sẽ đến."
Chuyện chung thân này từ lúc bắt đầu Dạ Quân Nham
đã không đồng ý, tiểu tử Lăng gia mặc dù ưu tú, nhưng cũng không có tư
cách lọt vào mắt hắn, nếu không phải nữ nhi khăng khăng ngoài thằng nhóc kia ra thì không gả, hắn cũng sẽ không đồng ý chuyện chung thân này.
Nếu hiện tại ván đã đóng thuyền, hắn cũng không thể nói gì hơn, chỉ mong sau này tiểu tử Lăng gia kia có thể đối xử tốt với Thất Thất, nếu không hắn không ngại vì nữ nhi cùng Lăng gia trở mặt!
"Nghe nói
Thất Thất thời gian trước rời nhà trốn đi, mấy ngày trước mới bị tìm trở về, có chuyện này hay không?" Lăng Trung Thiên dường như không nhìn ra
thái độ của Dạ Quân Nham đối với hắn chuyển biến, nói chuyện vẫn lạnh
lùng xa cách như cũ.
Dạ Quân Nham cau mày, đối hắn dùng
giọng chất vấn nói chuyện với mình tỏ ra rất bất mãn, nếu không phải vì
thể diện của Thất Thất, hắn sao có thể để Lăng gia ở trước mặt hắn lớn
lốí chất vấn hắn như thế?
"Hài tử giận dỗi người trong nhà
nên ra ngoài giải sầu mà thôi, Lăng gia chủ lần này đến chẳng lẽ là vì
chuyện này?" Dạ Quân Nham cũng đem xưng hô đổi trở lại, hai mắt mang
theo vài phần trào phúng nhìn về phía hắn.
Lăng Trung Thiên
trầm mặc một lát, cũng không phủ nhận, rồi sau đó mở miệng nói, "Dạ
huynh, ta biết rõ ngươi thương Thất Thất, nếu sau này nàng muốn gả vào
Lăng gia ta, sẽ là đương gia chủ mẫu Lăng gia ta, mỗi tiếng nói hành
động đều đại biểu cho mặt mũi Lăng gia ta, trưởng lão trong tộc nghe nói chuyện này có chút tức giận, nhất trí cho rằng nên đưa Thất Thất đến
Lăng gia để trưởng bối gia tộc dạy bảo một phen."
"Nói như
thế, Lăng gia là ghét bỏ Dạ gia, ghét bỏ nữ nhi Dạ mỗ ta, tức giận vì Dạ mỗ không dạy bảo tốt nữ nhi?" Dạ Quân Nham nóng giận quá hóa cười, một
góc bàn dưới cơn nóng giận bị hắn bóp nát thành bụi phấn rơi trên mặt
đất.
"Ta cũng không ý đó, Dạ Thành Chủ không cần kích động
như thế, ta lúc này đáp ứng Dạ Thành Chủ, Thất Thất đi Lăng gia sẽ không phải chịu bất luận ủy khuất gì, trên dưới Lăng gia sẽ xem nàng như nữ
chủ nhân tương lai, tuyệt sẽ không có sơ suất!"
"Không cần
nói nữa, ta sẽ không đáp ứng." Dạ Quân Nham tuyệt sẽ không đáp ứng yêu
cầu hoang đường như thế, nếu đáp ứng, chẳng khác nào chiêu cáo thiên hạ
Dạ Quân Nham hắn sẽ không dạy nữ nhi, sau này hắn sống trong thiên hạ
như thế nào? Thất Thất ở Lăng gia sao có thể đứng trên ngàn người?