Lúc này, Dạ Thất Thất nhanh chóng rời đi, toàn lực thi triển gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt tiến về phía Tử phủ.
Tử gia, các ngươi tốt nhất cầu nguyện tin tức trong ngọc thạch ký ức của
Đường Nhu là giả, nếu không - - Dạ Thất Thất ta và Tử gia các ngươi
không chết không thôi!
...
Tử phủ.
Hôm nay là ngày
tốt lành Tử gia xử lý hỉ sự, mọi người đều biết, thế hệ này của Tử gia
nhân khẩu mỏng manh, gia chủ đương thời Tử Tiếu Lãnh trước kia tang thê, Tử gia chủ trọng tình trọng nghĩa lẻ loi nuôi dưỡng ái nữ trưởng thành, cho dù không ít thiên kim thế gia vừa ý hắn muốn cùng kết liền cành,
đều bị Tử gia chủ nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt.
Cứ như thế mà cự
tuyệt liên tiếp, những thiên kim thế gia kia cũng từ từ chặt đứt tâm tư
này, tám chín phần mười người trong Cự Tượng Thành đều cho rằng Tử gia
chủ nhất định là quyết định cô độc sống quãng đời còn lại. Nhưng ai
biết, Tử gia này lại đột nhiên truyền ra tin tức Tử gia chủ muốn nạp
thiếp.
Nạp thiếp thì nạp thiếp, cũng không có gì đáng ngại.
Thật sự làm cho người ta cảm giác kỳ quái là, Tử gia chủ thế nhưng vì nạp
thiếp mà phát rộng thiệp cưới, mở tiệc chiêu đãi các đại gia tộc trong
thành tiến đến xem lễ, thanh thế thật lớn dị thường, hôn lễ kiêu căng xa hoa, hoàn toàn ngược lại với phương thức an phận làm việc xưa nay của
Tử gia chủ.
Thậm chí, có người mơ hồ cảm giác được, cái này hình như là một hồi âm mưu?
...
Trước tiệc mừng, Tử Tiếu Lãnh đặc biệt sai người gia tăng nhân thủ gấp ba lần so với dĩ vãng không ngừng tuần tra bốn phía, để ngừa có người nhân cơ
hội quấy rối.
Dạ Thất Thất nổi giận đùng đùng đến ngoài cửa Tử
phủ, nhìn xem Tử phủ chiêng trống rung trời, giăng đèn kết hoa, vui
sướng, nàng bị lửa giận làm cho hôn mê đầu óc kịp khôi phục lý trí một
chút.
Nếu như Tử Tiếu Lãnh thực sự làm ra chuyện ác kia, nàng
giết đi vào như vậy cũng là có thể thông cảm được, nếu như Đường Nhu cấp tin tức cho mình có sai thì sao? Bản thân Đường Nhu cũng nói, chỉ là
hoài nghi Tiểu Ái mất tích có quan hệ với Tử gia, cũng không chứng cớ
xác thực, nếu như mình lỗ mãng xông vào đòi người như vậy, đả thảo kinh
xà ngược lại thương hại tới Tiểu Ái thì làm sao xử lý?
Hơn nữa, hôm nay Tử gia cao
giọng khoa trương đường hoàng mời mọc nhiều người đến dự tiệc như thế,
còn có Thiên Toàn thần bí kia, và Tuyết Vô Cấu quỷ dị, nàng lại muốn
nâng cao mười hai phần tinh thần, tất cả cẩn thận, tuyệt đối không thể
như người khác nói, thành quân cờ trong tay người khác đi uy hiếp Viêm
Minh.
Mặc dù chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, Dạ Thất Thất lại có thể rõ ràng cảm giác được, tình cảm đôi sư huynh đệ Viêm Minh và Thiên Toàn này tuyệt đối không phải là đơn giản như nhìn thấy ở mặt ngoài, Thiên
Toàn người này tuyệt không thể khinh thường.
Dạ Thất Thất đang
rầu rĩ nên đi vào Tử phủ như thế nào, trong lòng cũng có chút hối hận
hôm nay ném văng thiếp mời quản gia Tử phủ đưa đi tới. Sớm biết giờ phút này, thì nàng nên nhận lấy, hiện tại cũng không cần phức tạp như vậy.
"Cô nương, làm phiền cô dời bước, cô đang chắn đường của kẻ hèn này rồi."
Đột nhiên, một giọng nói của nam tử thoáng có chút quen tai vang lên sau lưng Dạ Thất Thất.
"Dời em gái ngươi chứ dời... Ồ, là ngươi à,
ngươi ở đây làm cái gì? Ngươi theo dõi ta?" Dạ Thất Thất xoay người,
trông thấy đứng phía sau chính là nam tử trước đó gặp ở Vạn Bảo Các, đi
cùng với Đường Nhu được nàng gọi là Tần thiếu, hắn mang theo ba gã sai
vặt hai gã thuộc hạ đứng ở nơi đó.
Nhìn bộ dáng Dạ Thất Thất
trông gà hoá cuốc, Tần thiếu có loại cảm giác dở khóc dở cười, kiên nhẫn giải thích: "Cô nương hiểu lầm, tại hạ Tần Lãng, hôm nay vì dự tiệc mà
đến. Trước đó ở Vạn Bảo Các là ngẫu nhiên gặp, chính là hiểu lầm, giờ
phút này gặp lại, chính là duyên phận. Trên trời ban cho cô và ta kỳ
duyên như thế, cô nương đừng có hiểu lầm, dơ bẩn phần duyên phận hiếm có này."
"Tần thiếu thực hài hước." Dạ Thất Thất kéo khóe mắt ra, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười trả về câu.
Duyên phận? Còn kỳ duyên, hừ! Nghiệt duyên thì đúng hơn