"Ngươi... này, ngươi mặc kệ, còn không quản sao?" Thiên Toàn trừng mắt
Viêm Minh, ý kia, rất có một cỗ tư thế ngươi mặc kệ thì lão tử giúp
ngươi quản.
Thiên Toàn cảm thấy khắc tinh thứ hai trong nhân sinh của hắn xuất hiện, trong nháy mắt có loại cảm giác mê muội trời đất
quay cuồng, vì sao cuộc đời của hắn sẽ bi thảm như vậy? Thật vất vả
thoát khỏi một tên, cuộc sống hạnh phúc còn chưa bắt đầu, lại xuất hiện
một tên lại phúc hắc độc miệng, còn không để cho người ta sống sao?
"Ngươi dám động nàng thử xem!" Viêm Minh khinh thường nhướng mí mắt, ném cho Thiên Toàn một cái ánh mắt khinh miệt.
"Hí - -" Thiên Toàn tức giận đến nghiến răng, ánh mắt nhìn chằm chằm Viêm
Minh kia giống như là muốn ăn thịt người: "Ngươi uy hiếp lão tử, ngươi
nha, lại uy hiếp lão tử? Tự ngươi nói coi, ngươi cũng uy hiếp lão tử đã
bao nhiêu năm? Ngươi đây là bệnh, phải trị!"
Tuyết Vô Cấu và đám
thiếu nữ tuổi trẻ thiên tư quốc sắc nhìn thấy chủ tử nhà mình đột nhiên
giống như thay đổi thành người khác, ánh mắt nguyên một đám đều trở nên
có vài phần quái dị.
Nam nhân trước mắt không hề hình tượng kêu
hí lên, thực sự là chủ nhân tỉnh táo kiềm chế, thần bí cường đại, kiêu
ngạo cao lãnh của bọn họ sao?
Sao bọn họ cảm thấy chủ nhân trước mắt là người khác giả mạo đây?
Trước sau chênh lệch khó tránh cũng quá lớn đi!
"Thì ra nam nhân củ ta lợi hại như vậy, đến, ban thưởng một cái, mau..."
Nhìn Thiên Toàn bị tức đến mất đi lý trí, không để ý hình tượng giậm
chân, trong nháy mắt tâm tình Dạ Thất Thất thật tốt, trong đầu chợt lóe
qua ý tưởng ác ý thú vị, lúc này đưa tay kéo cổ Viêm Minh xuống, hôn một cái thật mạnh ở trên mặt hắn, còn cố ý làm ra thanh âm rất lớn.
Trong nháy mắt Viêm Minh có loại cảm giác lâng lâng, tâm tình vô cùng kích
động, đang nắm tay Dạ Thất Thất không tự giác dùng lực.
Hắn và Thất Thất trùng phùng tới nay, Thất Thất rất ít chủ động thân cận
hắn, hắn biết rõ, hai người tách ra nhiều năm như vậy, trong nội tâm có
bao nhiêu ngăn cách, cần phải có thời gian từ từ đi tiêu hóa. Hắn cũng
đang không ngừng cố gắng đi theo Thất Thất chứng minh, chứng minh tình
yêu của mình đối với nàng, tim đối với nàng chưa bao giờ thay đổi.
Đủ loại hành vi của hắn quả thật có làm cho Thất Thất đối với hắn càng
ngày càng thân cận, giữa hai người cũng từ từ khôi phục cái loại cảm
giác lúc trước, nhưng lại chưa bao giờ nồng nhiệt qua giống hôm nay như
vậy. Ngay ở trong nháy mắt nàng chủ động hôn lên mình đó, Viêm Minh cảm
giác được rõ ràng, Thất Thất của hắn trở lại!
Giữa bọn họ, cái loại đã từng yêu nhau khắc sâu, tin tưởng ăn ý không nghi ngờ trở lại.
Nghĩ tới đây, lòng của Viêm Minh không bị khống chế càng ngày càng kích động.
Viêm Minh vội vàng buông tay mình nắm chặt tay của nàng ra, nhìn thấy một
vòng dấu đỏ trên tay trắng nõn của nàng, Viêm Minh vừa đau lòng lại ân
hận: "Thực xin lỗi, Thất Thất, ta không phải là..."
Dạ Thất Thất
ngăn cản hắn nói tiếp, cười cười: "Ta biết rõ không phải chàng cố ý,
chàng không cần xin lỗi với ta. Ngược lại, ta cần phải nói xin lỗi với
chàng."
"Thất Thất, nàng..."
"Hoàng, không đúng, là Minh,
Viêm Minh, tên bây giờ của chàng, có đúng hay không? Ta cần phải nói xin lỗi với chàng, trong khoảng thời gian này, ta liên tục sống ở trong hồi ức đã từng có, rõ ràng trông thấy chàng đối tốt với ta. Ta cảm nhận
được chàng sủng ái và trả giá đối với ta, thì lại làm như không thấy làm như không nhìn thấy. Ta ích kỷ cảm thấy chàng không phải là Hoàng chỉ
thuộc về một mình ta, rất nhiều lần đều trong lúc vô tình tổn thương tới chàng, đối với cái này ta thật sự thật xin lỗi. Minh, chàng có thể tha
thứ hành vi ta ích kỷ lại ngây thơ không?"
"Nhưng mà, dù cho
chàng không tha thứ ta cũng không sao, bởi vì ta không có ý định để cho
chàng thoát đi lòng bàn tay của ta. Đời trước, đời này, kiếp sau, chàng
đều trốn không thoát lòng bàn tay của ta, ta khuyên chàng vẫn nên ngoan
ngoãn nhận mệnh đi! Hắc hắc hắc..."
Vốn là buổi nói chuyện đang
rất nghiêm chỉnh, lại bởi vì cuối cùng Dạ Thất Thất đột nhiên toát ra
đoạn tiếng cười quái dị kia thì giống như biến thành một đoạn trò cười.