Trong một thoáng, Tỏa Hồn đỉnh mở
ra, vô số âm hồn xoay quanh ở xung quanh thân đỉnh, không ngừng truyền
đến các loại thanh âm bén nhọn chói tai.
"Két két két - - "
"Két két... thức ăn thật mỹ vị, két két két..."
"... Phía ngoài không khí thật tốt đẹp, thức ăn thơm ngào ngạt, két két két..."
...
Tỏa Hồn đỉnh bay lên trời, miệng đỉnh hướng xuống, trôi lơ lửng ở đỉnh đầu
phân thân Đế Hào Thiên, hào quang âm hàn lạnh như băng bao lại toàn
thân.
Vô số âm hồn theo khí tức âm hàn, đến gần phân thân Đế Hào
Thiên, xoay quanh ở bên cạnh hắn, vẻ mặt tràn đầy thèm ăn không ngừng
chảy nước miếng nhìn chằm chằm hắn, thật giống như nhìn chằm chằm một
món thức ăn mỹ vị vậy, miệng lưỡi liếng thoắng.
"A - -" Phân thân Đế Hào Thiên đột nhiên kêu thảm một tiếng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Két két... Mỹ vị, vị thật ngon! Ha ha ha - - "
Một âm hồn gần như thực thể hóa lại kéo xuống một miếng thịt từ trên người
phân thân Đế Hào Thiên, thân thể ẩn chứa vô số linh lực, đối với mấy âm
hồn này mà nói lại hấp dẫn hơn thịt Đường tăng.
Có người mở đầu, hơn nữa nếm được chỗ tốt, tất cả âm hồn đều bất chấp tất cả, ùa lên, rất sợ muộn liền không kịp ăn.
"A - - "
"Thả ta, mau thả ta, các ngươi sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận - - "
"Đau quá! Cút ngay, mau cút ngay..."
...
Trơ mắt nhìn thịt trên người mình bị cắn xé xuống từng khối, mỗi âm hồn lại thực thể hóa nuốt chửng huyết nhục chính mình,
ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d tốc độ bổ nhào hướng tới mình cũng
càng ngày càng điên cuồng, thật giống như muốn nhai xương cốt của mình,
con mắt máu tươi một nửa điên cuồng, làm cho hắn thật sự sợ hãi.
"Hối hận? Hừ!" Dạ Thất Thất nhếch môi hừ lạnh, hai tròng mắt lạnh lùng chế
giễu nhìn thân thể trong kết giới bị âm hồn điên cuồng cắn xé, lúc lộ ra bị ngũ tạng lục phủ nướng chín, chuyển ánh mắt đi, nói: "Hối hận hay
không thì như thế nào? Có liên quan gì tới ngươi? Ngươi vẫn nên tận tình hưởng thụ đáp lễ ta chuẩn bị cho ngươi đi! Đúng rồi, suýt nữa đã quên
nói cho ngươi biết, vật còn sống bị Tỏa Hồn đỉnh khống chế, thì không
cách nào rời đi, nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ để bọn họ giữ linh hồn
của ngươi tới cuối cùng, từ từ... hưởng dụng."
"Thất Thất, thân
phận người này không giống tầm thường, nếu như giết hắn, chỉ sợ sẽ rước
lấy càng nhiều phiền toái, không bằng dạy dỗ một trận liền thả đi."
Trong ba người, người hiểu rõ Đế Hào Thiên nhất trừ Bạch Tử Tuyên ra thì không còn ai khác, vô luận là bản tôn hay là phân thân.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Bạch Tử Tuyên khuyên Dạ Thất Thất thả phân thân
Đế Hào Thiên. Đế Hào Thiên lòng dạ độc ác, vả lại ích kỷ kiêu căng, nếu
như để cho hắn biết phân thân hắn tu luyện nhiều năm bị hủy ở trong tay
Thất Thất, mà thần hồn đều hủy, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nếu
như sư phụ ở đây, thì có thể không sợ Đế Hào Thiên, nhưng sư phụ vướng
lời thề năm đó, không thể rời khỏi bí cảnh, tuy sư huynh đệ mấy người
bọn hắn không sợ hãi Đế Hào Thiên, nhưng cũng không nắm chắc thắng.
Huống chi, Thất Thất nhập môn trễ nhất, thực lực quá yếu, nếu như Đế Hào Thiên muốn đối phó nàng, căn bản khó lòng phòng bị.
Xem ra, mình nhất định phải liên lạc với sư phụ, báo cho sư phụ chuyện phát sinh hôm nay, để cho người có chuẩn bị tâm lý.
Diendanlequydon~ChieuNinh
"Tam sư huynh, ngươi cảm thấy giờ phút
này ta thu tay lại, thì hắn sẽ bỏ qua cho ta sao?" Dạ Thất Thất chỉ toàn thân bị âm hồn cắn xé đến huyết nhục mơ hồ, thậm chí ngay cả nội tạng
cũng bị gặm được một nửa...
Sờ sờ mũi, Dạ Thất Thất cảm thấy có
chút buồn nôn, quả nhiên mình còn quá thiện lương, loại hình ảnh máu
tanh tàn bạo này không thích hợp với nàng.
Nhìn phân thân Đế Hào
Thiên đã từng quang cảnh như thế hiện thời là bộ dáng kia, Bạch Tử Tuyên yên lặng xoay người, biểu hiện trên mặt có chút kỳ quái.
Thôi, việc đã đến nước này, thuận theo tự nhiên đi!