"Được, biến, chúng ta lập tức biến, chúng ta cút..."
Lý Thừa Long còn muốn cường thế phản kháng vài câu, lúc này Khương Thái
Tuế chặn hắn lại, vẻ mặt lấy lòng cười làm lành, nửa tha nửa kéo mạnh mẽ mang Lý Thừa Long đi.
Rốt cục đi rồi!
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Dạ Thất Thất thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngay sau đó, Dạ Thất Thất đang ẩn thân trong hư không đột nhiên biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi - -
...
"Phốc - - "
Một ngụm máu tươi phun ra, thân hình Dạ Thất Thất xuất hiện từ trong hư
không, dưới chân lảo đảo một cái, suýt nữa rơi xuống từ trong hư không.
"Là ai? Có lá gan đánh lén ta, không có lá gan đứng ra, lén lút có ý tứ
sao?" Dùng tay áo lau đi vết máu trên khóe môi, Dạ Thất Thất rơi xuống
trên ngọn một gốc cây, vẻ mặt phòng bị, ngắm nhìn bốn phía lạnh giọng
quát.
"Ha ha ha... Ta xem lần này làm sao ngươi trốn được?" Hư
không đột nhiên phát sinh một trận vặn vẹo, một bóng dáng màu trắng đi
ra từ trong không gian vặn vẹo đó, cười đến mức quá tùy ý.
Nhìn người tới, đáy lòng Dạ Thất Thất không lý do khủng hoảng một trận: "Ngươi là người phương nào?"
"Trải qua hàng tỉ năm, ngươi một chút cũng không thay đổi, vẫn làm cho người
ta chán ghét như trước như thế." Bạch y nhân từ trong hư không chậm rãi
đi ra rơi xuống trên mặt đất, con ngươi chớp lên, hai tròng mắt nhìn
chằm chằm Dạ Thất Thất đáy mắt mang theo vài phần không vui.
Trải qua hàng tỉ năm... đầu óc người này có bị bệnh không?
Còn đây là ý tưởng duy nhất trong đầu Dạ Thất Thất, không lý do, Dạ Thất
Thất nhớ tới tính cách Lão Phong Tử sư phụ điên điên khùng khùng không
theo lẽ thường, hay là, đầu óc người thực lực sâu không lường được đều
không bình thường?
Luyện công cũng luyện hỏng đầu óc rồi, bọn họ cũng rất là liều mạng!
"Vị này... Ực, vị cao nhân này, hình như chúng ta mới quen biết, ngươi nhận sai người..." Đối phó với người đầu óc không bình thường, thì không thể dùng phương thức nói chuyện như với người lớn, cần phải giống như dỗ
tiểu hài tử chậm rãi dẫn đường.
"Làm càn! Ngươi là đang ám chỉ ta tuổi tác lớn, trí nhớ có vấn đề hay sao?" Bạch y nam tử tức giận quát
một tiếng, trong mắt nén giận đưa tay chỉ vào Dạ Thất Thất, gằn từng chữ nói: "Ngươi còn chưa có nhớ lại nên ta không trách ngươi, hiện tại,
ngươi sẽ vì lựa chọn lúc trước của ngươi mà trả giá thật nhiều! Ta sẽ không cho ngươi lịch kiếp thành công,
ngươi đừng hòng trở về vị trí cũ!" Vừa mới dứt lời, bạch y nam tử phất
tay áo lên, một trận gió thế tới có thể xé rách không gian rào rạt đánh
tới Dạ Thất Thất, dường như muốn xé nát nàng.
"A - - "
Luồng lực lượng này, cực kì vượt qua ngoài phạm vi Dạ Thất Thất có khả năng
thừa nhận, nàng căn bản không hề có lực chống cự, hung bạo đã trúng một
kích này.
Đau đớn trong dự liệu vẫn chưa rơi xuống trên người, Dạ Thất Thất mở mắt ra, đập vào mắt chính là một đôi đôi mắt thâm tình mà
lo lắng.
"Hoàng..." Trong nháy mắt thấy hắn, tâm Dạ Thất Thất đột nhiên bình tĩnh lại.
Khóe môi hơi hơi gợi lên chút ý cười, đưa tay ôm cổ của hắn, tựa đầu dựa vào ở trước ngực hắn, lẳng lặng nghe tiếng tim đập hơi chút dồn dập của
hắn.
"Thất thất, nàng có bị thương hay không? Có chỗ nào không
thoải mái hay không? Thực xin lỗi, đều là lỗi của ta, ta đã tới chậm...
Nàng đừng khóc, đều là ta sai, về sau ta sẽ không bao giờ nữa rời khỏi
nàng nữa..." Thấy Thất Thất không quan tâm ghé vào trước ngực mình, Viêm Minh còn tưởng rằng nàng bị
thương khó chịu, đau lòng níu chặt, ánh mắt nhìn về phía bạch y nam tử
lãnh liệt hơn vài phần.
"Hoàng, ta không sao." Dạ Thất Thất chậm
rãi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mang theo tươi cười thỏa mãn, trên hàng mi dày còn dính chút nước mắt óng ánh trong suốt, bộ dáng
càng thêm chọc người đau lòng yêu thương.