Trong nháy mắt, tóc gáy Dạ Thất Thất dựng đứng
lên, bởi vì nàng rõ ràng cảm giác được hơi thở của hai lực lượng ngang
nhau kia lại vững vàng tập trung tới mình lần nữa.
Cao thủ như thế, Dạ Thất Thất phỏng đoán tu vi thấp nhất cũng là trên Đế cảnh.
Ngoại trừ Hoàng, cũng chính là Viêm Minh bây giờ, hai người này tuyệt đối là
người có thực lực cao thâm nhất sau khi Dạ Thất Thất rời khỏi bí cảnh
gặp phải.
Từ khi mình đi vào Xích Hỏa đại lục ngoại trừ kết tử
thù với Thủy gia ra, cũng không kết thù với ai khác, chẳng lẽ, hai người này là người Thủy gia?
Dạ Thất Thất khẽ nhíu mày, hơi trầm tư một lát, lại ngẩng đầu lần nữa, trong mắt một mảnh kiên quyết lạnh như băng!
Bất luận đối phương là thân phận như thế nào? Có mục đích gì? Ngồi chờ
chết, đều không phải là tác phong làm việc của Dạ Thất Thất. Thay vì bó
tay chịu trói ngồi chờ chết, Dạ Thất Thất tình nguyện đọ sức một lần,
cho dù cuối cùng vẫn không thể thay đổi kết cục, cũng không có gì để
tiếc nuối.
Trong mắt lóe ánh sáng, bên ngoài thân thể Dạ Thất
Thất toát ra quang mang màu vàng nhạt, lòng bàn tay trắng noãn như ngọc
hiện lên một cái đỉnh nhỏ hoa văn cổ xưa. Tiểu đỉnh xoay quanh vài vòng ở lòng bàn tay Dạ Thất Thất, đột nhiên hóa thành một luồng ánh sáng màu
vàng nhập vào mi tâm Dạ Thất Thất.
Ngay trong nháy mắt Tiểu đỉnh
hóa thành kim quang nhập vào mi tâm, Dạ Thất Thất lập tức cảm thấy thở
phào nhẹ nhõm, thần thức tập trung khóa chặt nàng vừa mới rồi đã bị ngăn cách. Dạ Thất Thất cũng cảm giác
được một hơi thở khác càng thêm bén nhọn đánh tới về phía mình, lúc này
mặt nàng liền biến sắc, thân hình chợt lóe, bóng dáng biến mất vào trong rừng rậm cách đó không xa. Một trận gió lạnh thổi qua, chút hơi thở
thuộc về Dạ Thất Thất lưu lại trong không khí cũng bị thổi tan...
Ước chừng sau mấy hơi thở, hai bóng dáng rơi xuống trên mặt đất, nhìn thấy thi thể đầy đất thì liên tục nhíu mày.
"Đều tại ngươi, chậm rì rì, lần này lại để cho người đào tẩu, trở về chủ tử
trách tội xuống thì ngươi cũng chớ liên lụy ta." Một nam tử trong đó mặc quần áo màu xám tro hình thể mập mạp thở hổn hển tức giận gầm thét về
phía một người khác, tiếng rống giận dữ chấn động đến mức chung quanh
chim rối rít rơi xuống.
"Cút sang một bên, nếu không phải là
ngươi tham sống sợ chết, lo lắng gặp phải tên sát tinh kia, chúng ta đã
sớm tới rồi. Muốn trách tội thì cũng trách tội ngươi, ngươi đừng mơ
tưởng quăng mình sạch sẽ..." Một nam tử khác mặc quần áo màu lam, hình
thể hơi gầy dựng râu trừng mắt tức giận trừng mắt với tên còn lại, mặt
mũi tràn đầy khinh bỉ khinh thường.
"Ngươi... Ngươi đừng vội nói
bậy, lão phu há lại là hạng người ham sống sợ chết? Ta đó là... Đây là
vì ngăn cản ngươi nhất thời xúc động phá hư đại sự của chủ tử, nếu như
ngươi lỗ mãng chọc giận sát tinh đó, phá hư kế hoạch của chủ tử ngươi
chịu trách nhiệm nổi sao?""Ngụy biện! Tham sống sợ chết còn lấy cớ nhiều như vậy, lão phu đi cùng với ngươi cũng lấy làm hổ thẹn!"
...
Hai nhân vật sống không biết đã bao nhiêu năm liền giống như hài đồng ba
tuổi khắc khẩu không ngừng, hầu như hoàn toàn quên mất mục đích chuyến
đi này.
"Hưu - - "
Lá cây làm ám khí, xen lẫn tiếng gió đột nhiên cấp tốc bay đi qua cổ giữa bọn họ.
Tốc độ của hai người một béo một gầy né tránh vài mảnh lá cây cực kỳ nhanh
chóng, tuy nhìn như thoải mái tránh né, lại làm cho mồ hôi lạnh toát ra
trên trán hai người bọn họ.
Thủ đoạn đánh lén, ám khí, ám sát..., đối bọn họ mà nói không đủ nặng nhẹ, thật sự hù dọa hai người bọn hắn
mồ hôi lạnh chảy ròng chính là hơi thở ẩn chứa trong vài mảnh lá cây
kia.
Đó là cơn ác mộng của bọn họ, là... cơn ác mộng của mọi người!
...
"Ai cho phép các ngươi tới đây? Hử - - "
Giọng nói dễ nghe lạnh như băng thật giống như truyền đến từ bốn phương tám
hướng, không thấy bóng dáng, chỉ dựa vào thanh âm liền đủ để cho lòng
người sinh ra ý muốn quỳ lạy ngưỡng mộ.
Nhất là chữ cuối cùng
kia, tầng tầng hừ lạnh một tiếng, mang theo sự không vui nồng đậm, hù
dọa hai bóng dáng một béo một gầy run rẩy cả người.