"So với trong tưởng tượng của ta thì ngươi thật ngốc, ta cho là ngươi sẽ
phát hiện càng sớm hơn." Thiếu nữ áo đỏ, cũng chính là Thủy Đình chân
chính nhìn khuôn mặt Dạ Thất Thất gần như là giống nhau như đúc cùng với bản thân, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh.
Dạ Thất Thất vung
tay áo lên, trước mặt nhiều thêm một cái ghế, nàng lười biếng ngồi ở
trên ghế, bay lên mà ngồi, trong lười biếng mang theo vài phần thoải
mái, mỉa mai cười một tiếng: "Như nhau, ta cho là ngươi sẽ càng bảo trì
bình thản, chuyện hôm nay, hẳn là ngươi tự chủ trương đi? Ngươi xúc động như thế chỉ vì cái trước mắt, Hàn Thu biết không?"
Hàn Thu
tự cho mình rất cao, kiêu ngạo tự phụ, quan trọng hơn chính là hắn coi
Thủy gia là vật ở trong bàn tay, lại muốn lợi dụng nàng, không uổng phí
người nào cũng nắm giữ trọn vẹn Thủy gia trong tay.
Hắn hao
hết tâm tư để cho bản thân nàng đi vào chỗ cung điện bị coi là cấm địa
này của Thủy gia, há lại sẽ làm điều thừa để cho Thủy Đình trước đến?
Hơn thế nữa, thậm chí Dạ Thất Thất hoài nghi, bản thân Thủy Đình cũng rõ ràng mục đích của Hàn Thu xem nàng làm quân cờ, mới có thể bởi vì một
lần hành động, tự ý cho bản thân mình tranh thủ càng nhiều lợi ích thuộc về chính mình.
"Ít xen vào việc của người khác đi! Dạ Thất
Thất, ngươi có biết hay không, ta thật sự rất hận ngươi, hận không thể
ngươi chết đi, mong muốn trên đời này chưa từng có sự tồn tại của
ngươi... Nhưng mà không sao cả, nguyện vọng này của ta lập tức sẽ được
thực hiện, bởi vì, ngươi sẽ chết."
Có gian trá!
Trông thấy sắc mặt Thủy Đình thay đổi liên tục, trong nháy mắt đáy lòng Dạ
Thất Thất tăng cao cảnh giác, dâng lên một điềm báo không tốt.
"Muốn giết ta, dựa vào cấp tu vi đỉnh cao của ngươi, chỉ sợ làm không được.
Hay là nói, ngươi còn có lá bài tẩy gì mà ta không biết?" Dạ Thất Thất
đứng lên, trên mặt mơ hồ mang theo vài phần khinh thường và trào phúng,
đáy mắt lóe qua ánh sáng lạnh.
Đúng vậy, nàng cố ý muốn chọc giận Thủy Đình như vậy, mượn cơ hội từ trong miệng nàng ta đạt được chuyện mình muốn biết.
Chỉ là, hình như nàng thật sự đánh giá thấp Thủy Đình!
"Giết ngươi, không cần động thủ với ngươi cũng có thể làm được." Thủy Đình
cười đến tà mị. Nhìn thấy gương mặt giống nhau như đúc với bản thân làm
ra vẻ mặt như thế, trong lòng Dạ Thất Thất cảm giác vô cùng kỳ quái,
không khỏi hơi hơi nhíu mày.
"Thủy Đình, ngươi không khỏi
rất... A - -" lời nói mới vừa nói được một nửa, cái cổ Dạ Thất Thất đột
nhiên bị bóp chặt, làm cho nàng có loại cảm giác hít thở không thông.
Hai tay Thủy Đình không ngừng kết thành các loại thủ quyết, nhìn thấy sắc
mặt Dạ Thất Thất càng ngày càng thống khổ, vui vẻ trên mặt nàng ta càng
ngày càng quỷ dị.
"Mặc cho ngươi có bản lãnh thông thiên, ta muốn giết ngươi, cũng dễ dàng." Ánh mắt quỷ dị của Thủy Đình quét qua
từ trên người Dạ Thất Thất, ánh mắt hữu ý vô ý mà hơi chút dừng lại ở
trên cổ nàng, lập tức mặt liền biến sắc, mắt trừng to nhìn chằm chằm cổ
Dạ Thất Thất.
"Như thế nào? Có phải như vậy sẽ nhìn càng thêm rõ ràng hay không?"
Đột nhiên, một cái cần cổ tuyết trắng xuất hiện ở trước mắt Thủy Đình,
giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo đùa cợt vang lên ở bên
tai nàng ta.
Ngẩng đầu, Thủy Đình đã nhìn thấy vẻ mặt thanh tú mang theo vẻ cười nhạo của Dạ Thất Thất.
"Ngươi đang tìm vật này?" Dạ Thất Thất nhếch môi cười lạnh, cầm trong tay là
sợi dây chuyền màu xanh ngọc đưa cho Thủy Đình xem, đáy mắt Thủy Đình
thoáng lóe qua vẻ hoảng loạn, muốn đưa tay đoạt lấy dây chuyền, lại bị
Dạ Thất Thất lách mình tránh thoát.
"Nhìn ngươi khẩn trương
với sợi dây chuyền này như thế, liền chứng minh ta đoán không có sai,
sợi dây chuyền này chính là sát chiêu cuối cùng của ngươi, cũng là lá
bài tẩy cuối cùng ngươi để lại ở trên người ta."
Ánh mắt Thủy Đình lóe lên: "Không biết ngươi đang nói cái gì?"
"Thật thật giả giả không dứt, ngươi có biết ta đang nói cái gì hay không
không quan trọng, quan trọng là, hiện tại ngươi mất đi lá bài tẩy cuối
cùng. Không còn con át chủ bài giữ kín chuyện bí mật của ngươi, ngươi
còn có giá trị gì đáng giá để Hàn Thu lợi dụng đây? Tư vị bị xem như đồ
bỏ, không dễ chịu đi?"