Dạ Môn, một đám người ăn mặc có thêu biểu tượng của Thương Khung Các chen chúc chật như nêm cối
che kín ngoài cửa Dạ Môn, tiếng chửi bậy điếc tai đưa tới rất nhiều
người vây xem.
"Lôi Bằng, ngươi là con rùa đen rút đầu, mau lăn
ra đây cho lão tử. Hôm nay nếu như ngươi không giải thích rõ ràng mọi
chuyện, đừng trách chúng ta không nể mặt!" Nam tử cầm đầu Thương Khung
Các nhổ nước miếng trước cửa lớn Dạ Môn, vẻ mặt tức giận mắng chửi không ngừng về phía cửa chính.
"Mau nhìn, đó là người của Thương Khung Các, sao Dạ Môn lại đắc tội Thương Khung Các rồi hả? Người ta cũng tìm
tới cửa, Dạ Môn này chết chắc rồi!"
"Nói vậy thì cũng không chắc, gần đây thế lực của Dạ Môn đang hùng mạnh, nói không chừng Thương Khung Các sẽ chịu thiệt đấy!" Số ít người coi trọng Dạ Môn nói như vậy.
"Làm sao có thể? Đừng quên thân phận của Các chủ Thương Khung Các! Các ngươi sẽ không cho rằng, một vài học sinh mới nhập học có thể thắng được
Thương học trưởng chứ? Dạ Môn nho nhỏ cũng dám chọc Thương Khung Các,
quả thực là tự tìm đường chết!"
"Thương học trưởng có thực lực là một trong năm đệ tử đứng đầu của học viện, thân phận cao quý, Dạ Môn há có thể so sánh được sao? Thật sự là nghé con mới đẻ không sợ hổ, không
biết cái gì."
...
Ngoài cửa Dạ Môn, người xem đều nghị
luận ào ào, thậm chí có người còn lén đánh cuộc xem lần này Thương Khung Các và Dạ Môn bên nào sẽ giành phần thắng?
Đối mặt với người của Thương Khung Các kêu gào không ngừng, cùng với người xem chung quanh
nghị luận ào ào, cánh cửa Dạ Môn vẫn luôn khép chặt, không hề có nửa
điểm phản ứng.
Chẳng lẽ Dạ Môn tự biết đuối lý, không dám đối mặt với Thương Khung Các, tất cả đều thành rùa đen rút đầu trốn đi hay sao?
Trong lòng đa số người ở đó đều toát ra ý tưởng như vậy.
"Hừ! Khi dễ người Thương Khung Các của ta, cho rằng trốn đi thì có thể xong
sao? Phá cửa cho ta..." Ra lệnh một tiếng, Thương Khung Các lập tức có
người đứng ra, quả cầu lửa chói mắt liên tục được phóng ra đập lên cánh
cửa khép chặt của Dạ Môn, chẳng mấy chốc đã bị đốt cháy thành tro.
"Người nào đến Dạ Môn ta giương oai?"
Trong giọng nói thanh lãnh ôn nhuận xen lẫn vài phần tức giận, Lôi Dương dẫn hơn mười người Dạ Môn đi ra.
"Lôi Dương, giao Lôi Bằng ra đây, bằng không Thương Khung Các tuyệt đối
không dừng tay!" Lôi Dương xuất hiện, vẫn chưa khiến cho người của
Thương Khung Các coi trọng.
Lôi Dương với bọn họ mà nói, chẳng
qua cũng chỉ là một phế nhân có chút thông minh nhỏ mà thôi, thực lực
không mạnh, lại là người mù, thật sự không có vốn để cho bọn họ coi
trọng.
Cho nên, khi nói chuyện với Lôi Dương vẫn kiêu căng vô lễ không đổi.
Đối với cái này, dường như Lôi Dương cũng không thèm để ý, trên gương mặt
tuấn tú không có chút gợn sóng nào, lạnh lùng nói: "Chư vị tốn công tốn
sức tìm huynh trưởng của ta như thế không biết là vì chuyện gì?" Bọn họ
lại còn dám hùng hổ tìm tới cửa như vậy, quả nhiên là bắt nạt Dạ Môn của hắn không người hay sao?
Nghĩ tới miệng vết thương đầm đìa máu tươi trên người đại ca, kịch độc suýt nữa mất mạng, hận ý trong lòng Lôi Dương càng đậm!
Từ nhỏ hắn và huynh trưởng đã sống nương tựa lẫn nhau, cảm tình hai huynh
đệ rất tốt, lần này đại ca bị người ức hiếp như thế, nếu như hắn không
thể báo thù giải giận cho đại ca, hắn còn có mặt mũi nào mà đối mặt với
đại ca và cha mẹ dưới suối vàng?
"Lôi Bằng gan lớn như trời, dám
ức hiếp nữ đệ tử Thương Khung Các, cặn bã bại hoại như thế, người gặp
người giết. Dạ Môn các ngươi đừng hòng bao che hung thủ, hôm nay nhất
định phải giao kẻ bại loại Lôi Bằng này cho Thương Khung Các chúng ta xử trí." Kẻ cầm đầu Thương Khung Các tên là Vũ Nhạc, chính là phó Các chủ
Thương Khung Các, là phụ tá đắc lực của Ngọc Thương Tuyền, rất được Ngọc Thương Tuyền tín nhiệm. Ngày thường lúc Ngọc Thương Tuyền bế quan hoặc
là ra ngoài rèn luyện, thì toàn bộ công việc của Thương Khung Các đều
giao cho hắn xử lý.
So sánh với Ngọc Thương Tuyền bình tĩnh cơ
trí, thì tâm cơ của Vũ Nhạc kém hơn rất nhiều, hắn táo bạo dễ giận có
chút hơi thở của giang hồ lỗ mãng.