Ngoài Thành Thanh Long, chỗ xa năm trăm dặm, có một hẻm núi, hẻm núi này tên là Lạc Diệp, quanh năm lá vàng bao trùm mặt đất, mang theo vài phần tiêu điều của mùa thi, cành khô lá rụng khắp nơi, mấy trăm năm không
thay đổi.
Mấy trăm năm trước một mảnh cây khô, mấy trăm năm sau vẫn tồn tại như cũ, trải qua nhiều năm sau không thay đổi chút nào.
Mà làm cho người triệt để nhớ kỹ hẻm núi Lạc Diệp, là vì một sự kiện, có
người phá hủy cây cỏ trong hẻm núi Lạc Diệp, trong vòng ba ngày, cả tộc
bị diệt, chó gà không tha!
Từ đó, danh tiếng hung hiểm của núi Lạc Diệp liền lan truyền cực nhanh truyền khắp toàn bộ Xích Hỏa đại lục.
"Lưu kim sa, dịch cốt đằng, phượng hoàng cốt..." Bạch Tử Tuyên một hơi nói
ra hơn hai mươi loại thiên địa kỳ bảo thế gian hiếm thấy, ánh mắt nhìn
về phía Viêm Minh vẫn bất thiện như cũ, mang theo vài phần khiêu khích,
"Những vật này, thiếu một thứ cũng không được, nếu ngay cả những thứ này ngươi cũng không thể lấy ra..." Vậy ngươi liền rời khỏi Thất Thất càng
sớm càng tốt đi.
Bạch Tử Tuyên còn chưa nói ra khỏi miệng câu nói kế tiếp, liền bị hành động của Viêm Minh làm cho kinh sợ, trực tiếp
nuốt tất cả lời nói trở vào.
"Những thứ này, đủ chưa?" Viêm Minh
vung tay lên, trên bàn trước mặt chồng chất một tòa núi nhỏ, các loại
thiên địa kỳ bảo hiện ra mùi thơm nồng nặc, hơn hai mươi loại thiên địa
kỳ bảo theo lời Bạch Tử Tuyên vừa rồi, toàn bộ đều nằm ở trong đó, thậm
chí nhiều hơn.
"Đồ đều ở đây, mau ra tay." Trong giọng nói, Viêm Minh mang theo vài phần ra lệnh.
Bạch Tử Tuyên nhìn núi nhỏ một đống thứ trước mắt kia, biểu hiện trên mặt dị thường đặc sắc, thật giống như nuốt phải ruồi bọ, phun không ra nhưng
nuốt lại không trôi.
Cuối cùng, Bạch Tử Tuyên hung hăng trừng
Viêm Minh một cái, phất tay áo lên, thu lại toàn bộ một đống đồ vật kia, bỏ lại một câu, "Khi ta trị liệu Thất Thất cấm quấy rầy, ngươi liền ở
bên ngoài, để phòng ngừa trong khi ta trị liệu bị người quấy rầy thương
tổn tới Thất Thất."
Viêm Minh đi lên phía trước thân thể dừng một chút, xoay người liếc mắt Bạch Tử Tuyên một cái, một câu cũng chưa nói, trực tiếp đi đến Dạ Thất Thất ở gian phòng cách vách, ngồi ở bên
giường, nhẹ nhàng đưa tay giúp nàng gạt tóc tơ lòa xa trước trán, ánh
mắt rất phức tạp.
Hy vọng nàng khôi phục ký ức, nhớ lại chính
mình cùng nàng đã từng chút từng chút chuyện, lại không muốn nàng khôi
phục ký ức, không muốn để cho trong nội tâm nàng mang theo áy náy và đau lòng với hắn, hắn không muốn lại thấy Thất Thất thống khổ thương tâm
như vậy, Thất Thất của hắn hẳn phải là thiếu nữ cười đến vui vẻ, tự tin
dào dạt tà tứ tùy tiện, tất cả thống khổ thương tâm và cảm xúc tiêu cực
không nên xuất hiện ở trong thế giới hiện tại của nàng.
"Thất
Thất, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?" Nhìn dung nhan thanh tú của
nàng mê man, Viêm Minh nhẹ nhàng chạm mặt nàng, thâm tình ngắm nhìn
nàng."Ra ngoài, ta muốn trị liệu cho nàng." Bạch Tử Tuyên đi tới, trông
thấy hình ảnh ấm áp mang theo thương cảm nhè nhẹ như vậy, lúc này cảm
giác đáy lòng có chua xót, lạnh lùng hạ lệnh trục khách đuổi người.
Viêm Minh không ngẩng đầu, nói, "Ngươi cứ động thủ đi, ta sẽ không bỏ lại nàng một mình lần nữa."
Về sau hắn sẽ không còn bỏ lại nàng tự mình một người, mỗi lần hắn vừa ly
khai, nàng liền có bản lĩnh làm cho chính mình thê thảm như vậy, mình
đầy thương tích, đây là nàng muốn hắn đau lòng chết sao?
Nếu nàng đã không chiếu cố chính mình, vậy thì để hắn làm.
Bảo bối của hắn, chính hắn sẽ bảo vệ!
"Ngươi..."
"A... Đau quá..." Lúc Bạch Tử Tuyên đang muốn mở miệng nói chuyện, Dạ Thất
Thất nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, chau mày, trán bắt đầu toát ra mồ hôi
lớn bằng hạt đậu.
"Thất Thất..." Thấy thế, Bạch Tử Tuyên bất chấp cùng Viêm Minh tranh cãi, đầu ngón tay bắn ra một đạo quang mang ngân
sắc, biến mất tại mi tâm của Dạ Thất Thất, tay kia lấy ra linh dược Viêm Minh cho lúc trước, hóa thành chất lỏng, từ từ đưa vào trong miệng Dạ
Thất Thất...
Từ đầu tới cuối, Viêm Minh liên tục ở một bên nhìn
chăm chú, bàn tay thon dài trắng nõn, luôn luôn nắm tay trắng non mịn
của nàng, hai tròng mắt nhìn chằm chằm mặt của nàng một chút cũng chưa
từng rời đi.
Không biết qua bao lâu, sắc mặt Bạch Tử Tuyên trở
nên trắng bệch như tờ giấy, cuối cùng dừng lại, dưới chân lảo đảo một
cái suýt nữa ngã xuống.
Từ từ, Dạ Thất Thất mở mắt ra, vừa mở mắt trông thấy người thứ nhất chính là khuôn mặt lo lắng của Viêm Minh,
trên mặt nàng gợi ra một nụ cười tuyệt đẹp, đưa tay chạm lên mặt của
hắn, nói một câu làm cho Viêm Minh suýt nữa tim ngừng đập.
"Hoàng, ngươi gầy."
Hai đầu lông mày của Dạ Thất Thất mang theo ngọt ngào nhè nhẹ, lạnh lùng
lúc trước không còn sót lại chút gì, ánh mắt nhìn về phía Viêm Minh, chỉ có thâm tình tựa như biển.