Một tiếng nổi giận vang lên, bao gồm Dạ Thất Thất và tất cả mọi người đều
bị tiếng hét phẫn nộ đinh tai nhức óc chấn động màng tai đến phát đau.
Tất cả mọi người nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, chỉ có Dạ Thất Thất, thân thể run lên nhè nhẹ, biểu tình trong mắt vô cùng
phức tạp, nói không rõ nên dùng cái gì từ để hình dung biểu tình giờ
phút này của nàng.
Giọng nói kia, Dạ Thất Thất vô cùng quen thuộc, đó là Viêm Minh!
Nam tử như yêu nghiệt kia, Dạ Thất Thất cũng từng nghĩ tới, lần đó nàng vô
cớ mất tích, hắn có biết được hay không? Hoặc là, sẽ không đi tìm nàng,
lại không nghĩ rằng, hắn sẽ tìm nhanh đến như vậy.
Hắn vẫn luôn tìm kiếm nàng sao?
Không biết vì sao, nghĩ đến sau khi hắn biết nàng mất tích, vẫn kiên trì
không ngừng tìm kiếm, thì trong lòng Dạ Thất Thất lờ mờ sinh ra tình cảm ấp áp, ngọt ngào, cực kỳ ấm áp, cực kỳ uất ức!
Lần đầu tiên, tâm tư của Dạ Thất Thất bởi vì một người nam nhân mà có biến hóa rõ ràng như vậy.
Hóa ra, nàng đột nhiên mất tích, thậm chí là tiêu thất (biến mất) khỏi cái
thế giới này, vẫn còn có người lo lắng cho nàng, có người sẽ lo lắng tìm kiếm nàng... Thì ra, nàng đã không hề đơn độc một mình rồi!
Loại cảm giác được người lo lắng, được người quan tâm, thật sự rất tốt.
Một bóng đen giống như Hùng Ưng từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trên
mặt đất, hai tròng mắt thâm sâu băng lãnh nhìn chằm chằm bóng dáng thật
chật vật kia. Nhìn Thất Thất của hắn mặc nam trang, vết thương chồng
chất toàn thân, đáy lòng Viêm Minh trào ra một cơn tức giận ngập trời!
Những người này, dám thương tổn nữ nhân của hắn, muốn chết!
Thân hình chớp lóe, bóng dáng Viêm Minh đi tới trước mặt Dạ Thất Thất, trong mắt tràn đầy đau lòng nhìn nàng, vươn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe môi giúp nàng, giọng nói lạnh như băng mang theo vài phần ôn nhu
hiếm thấy, nói: "Ta đến đây."
Ta đến đây... ba chữ ngắn ngủn, lại để cho cái mũi Dạ Thất Thất đau xót, có xúc động muốn rơi lệ.
"Ngươi..."
"Đình nhi, người này là bằng hữu của ngươi?" Giọng nói của Thủy Vô Nhai, ngắt lời Dạ Thất Thất sắp nói ra miệng.
Nhìn nam tử trước mắt khí độ phi phàm như vậy, trong lòng Thủy Vô Nhai một
trận mừng như điên. Nam tử này khí độ phi phàm, thực lực sâu không lường được, nếu như có thể kết bạn một phen, đối với tiền đồ ngày sau của hắn chắc chắn là cực kỳ có lợi.
"Ngươi nhận sai người, ta gọi
là Thủy Đình, là thân nam nhi hàng thật giá thật, cũng không phải là nữ
nhân của ngươi, công tử cẩn ngôn!" Ít nhiều Thủ Vô Nhai đúng lúc nhắc
nhở nàng, để cho Dạ Thất Thất lập tức nhận thức được thân phận của mình
giờ phút này, quả thật không thích hợp thừa nhận thân phận của bản thân. Quan trọng nhất là, nàng không biết hiện giờ nàng là thân nam nhi, nên
đáp lại tình cảm nóng bỏng của hắn như thế nào!
Nếu như nàng chưa phát sinh trận biến cố này, có lẽ sẽ lớn mật không hề cố kỵ mà đáp lại tình cảm của hắn, nhưng mà trước mắt... Nàng làm không được.
Dạ Thất Thất cự tuyệt, để cho thân thể Viêm Minh khẽ run lên, ánh mắt của
hắn nhìn về phía nàng tràn ngập rét lạnh cùng tức giận.
Nhận sai người, thân nam nhi... Nàng cứ như vậy không chờ đợi được nghĩ muốn quăng đi quan hệ với mình sao?
Nhìn biểu tình hoàn toàn xa lạ của nàng, Viêm Minh cảm giác tim mình giống
là bị người dùng dao găm tách rời đi, đau đến mức muốn chết mà không
được.
"Vị công tử này, đa tạ ngươi trượng nghĩa cứu giúp, ân tình hôm nay, ta chắc chắn khắc ghi trong tâm khảm, tương lai nếu như
có cơ hội, chắc chắn hồi báo gấp bội!" Dạ Thất Thất tự nhủ với lòng. Nếu như tương lai nàng có thể khôi phục thân phận nữ nhân, chuyện tình hôm
nay chắc chắn nàng sẽ nói với hắn lời xin lỗi, nếu không thì, bọn họ coi như đến đây thôi!
Tha thứ nàng ích kỷ, nàng không muốn bị người khác biết tình hình của nàng giờ phút này.
Về phương diện khác, nàng cũng là vì suy nghĩ cho Thạch Quân Nham và Bạch
Thiển Hạ không rõ tung tích. Một khi chuyện của Dạ Thất Thất nàng lộ ra
ánh sáng, kèm theo đó, có khả năng chính là Thủy gia sẽ điều tra mười
tám đời tổ tiên của nàng. Mà người bị hại đứng mũi chịu sào chỉ sợ là
cha mẹ của nàng. Mặc dù là vì cha mẹ, trước mắt nàng cũng không có thể
có nhận thức lẫn nhau cùng với Viêm Minh.
"Nếu như đã thiếu, vậy thì thiếu thêm chút nữa." Ra ngoài dự đoán của Dạ Thất Thất, Viêm
Minh không có tức giận giận dữ rời đi, cũng không có tức giận trừng mắt
nhìn nàng mắng nàng không biết phân biệt, mà là vân đạm phong khinh nhìn nàng một cái, đến ngay cả tức giận cùng bất mãn trước đó ở trên mặt đều đã hoàn toàn biến mất, trở thành bộ dáng đạm mạc giống như mọi việc đều đã không quan trọng xưa nay.
Dạ Thất Thất sửng sốt, nếu như đã thiếu, vậy thì thiếu thêm chút nữa... Có ý tứ gì?
Ngay sau đó, Dạ Thất Thất liền rõ ràng ý tứ những lời này của hắn!