Một bóng dáng màu đen trong tay cầm một tấm ngọc bài màu vàng, lấy tốc độ
mắt thường gần như không nhìn thấy lao nhanh lên đường, tốc độ cực
nhanh, mang theo từng trận gió bén nhọn. Trận gió mãnh liệt, xé rách
không gian nơi bóng đen đi qua... Lại từ từ tự động khép lại, cứ một
đường đi như vậy, phàm là nơi nào bóng đen đi qua, đều không may mắn
thoát khỏi.
Nếu như giờ phút này có người trông thấy một màn này, chắc chắn sẽ líu lưỡi, bị chấn động thật sâu!
Rốt cuộc tu vi phải là đẳng cấp lợi hại nào mới có thể dễ dàng xé nát không gian như thế? Hơn nữa, hoàn toàn lại không hề tốn sức, không gian gì
đó, chẳng qua là bị bóng dáng màu đen kia gấp rút lên đường mang theo
một chút đao gió sắc bén mà mở ra...
Thất Thất... Nàng chờ ta!
Hao hết tâm sức cũng không tìm được nàng, thời điểm sắp sụp đổ nhập ma, đột nhiên nhận được tin tức của nàng, điều này làm sao Viêm Minh lại không
vui chứ?
Trong lúc chạy đi, Viêm Minh cúi đầu nhìn hào quang trên tấm ngọc bài màu vàng trong tay càng lúc càng thịnh, từ từ trở nên có chút nóng phỏng tay, trong đáy mắt thâm sâu mang theo vài phần ánh
sáng âm lãnh kinh người.
...
"Thất Thất, chờ ta!"
Cùng lúc đó, Dạ Thất Thất đang ở trong đại trận Thiên Uyên Vô Cực, âm mưu
chuẩn bị động thủ giải quyết xong mục tiêu thứ ba thì trong đầu đột
nhiên xuất hiện bốn chữ này. Đột nhiên toàn thân Dạ Thất Thất cứng đờ,
động tác ra tay ngừng lại, làm bại lộ hành tung của mình.
"Tiểu tặc ở đây, bắt lấy hắn!" Một tiếng quát to, làm bại lộ hành tung Dạ Thất Thất.
Những người còn lại đang tìm ở nơi khác nghe được tiếng hô, lập tức toàn bộ đều chạy đến hướng bên này.
Dạ Thất Thất cảm nhận được hơi thở chạy tới bên này càng ngày càng nhiều,
đôi mắt lóe lên, tay nâng tay lên, Phệ Hồn roi lại thu hoạch được hai
cái nhân mạng.
"Trò chơi giờ mới bắt đầu, đừng vội kết thúc! Ta còn chưa có chơi đủ." Những lời này của Dạ Thất Thất vang vọng trong kết giới, trước khi những người kia chạy tới nơi thì bóng dáng của nàng biến mất ngay tại chỗ.
Sau khi mượn bí pháp thoát đi khỏi
vùng đất nguy hiểm, hình dáng Dạ Thất Thất lại xuất hiện lần nữa, nhưng
mà ở trên ngọn một gốc cây cành lá rậm rạp, nhíu mày. Trong miệng cắn
một mảnh lá cây, vẻ mặt khi thì mừng như điên, khi thì rối rắm, khi thì
mâu thuẫn, lúc thì phiền não... Vẻ mặt muôn màu muôn vẻ khác thường.
Đều do yêu nghiệt chết tiệt kia, nếu không phải tại hắn tự dưng xuất hiện
câu nói kia, nàng cũng sẽ không bị bại lộ hành tung, suýt nữa thì sa vào hiểm cảnh.
Trong nội tâm Dạ Thất Thất hận Viêm Minh đến
nghiến răng nghiến lợi, về phương diện khác, lại bởi vì trước đó lấy ra
Kim Lũ ngọc bài mà hắn có thể biết được hành tung của mình, cảm giác
trong lòng ngọt ngào.
Xem ra, nàng đoán không sai, Kim Lũ
ngọc bài tượng trưng cho thân phận khách quý Vạn Bảo Các xác thực là
Viêm Minh để cho Kim tử cho nàng. Chỉ có như vậy mới có thể giải thích
vì sao sau khi mình lấy ra Kim Lũ ngọc bài, Viêm Minh có thể lập tức
biết được hành tung của mình. Hơn nữa, nghe giọng nói của hắn, hắn đang
chạy đến chỗ của nàng.
Nghĩ đến gương mặt tuấn mĩ như yêu
nghiệt của Viêm Minh, không hiểu sao Dạ Thất Thất lại cảm thấy an tâm,
một chút bất an cuối cùng ở đáy lòng trong nháy mắt tan thành mây khói,
thay vào đó là hào khí và ngạo khí không thể nói rõ.
"Tam
trưởng lão Thủy gia, mục tiêu lần này của ta, chính là ngươi!" Dạ Thất
Thất thu hồi linh thức, khóe môi thoáng gợi lên nụ cười nhàn nhạt. Ngay
cả bản thân Dạ Thất Thất cũng không có phát giác được, sau khi nghe được giọng nói của Viêm Minh, nét âu sầu nhàn nhạt vẫn luôn tồn tại trên
trán nàng đã biến mất.
Đã nói liền làm, sau khi Dạ Thất Thất biết được vị trí Tam trưởng lão, thi triển ẩn thân thuật, dùng pháp
quyết giấu kín hơi thở trên người mình, thân hình nhanh như tia chớp,
nhẹ nhàng không tiếng động đi tới phương hướng Tam trưởng lão cách đó
vài trăm mét...