"Trận pháp chết tiệt, lại biến thái như vậy, một chút sơ hở cũng không
có, ngay cả linh khí thiên địa cũng cực kỳ mỏng manh. Nếu cứ tiếp tục
theo cái đà này, mình không bị hắn bắt được, cũng sẽ bị hắn mài đến
chết." Dạ Thất Thất ngồi ở trên một tảng đá lớn, dựa lưng vào trên một
cành cây thô, trong miệng ngậm một nhánh cỏ dại, chau mày, trên cái trán có một tầng mồ hôi mỏng manh.
Hồi tưởng chuyện phát sinh lúc nãy, bản thân đã bị lão hồ ly kia lừa gạt!
Một phút đồng hồ trước...
"Hiện tại ở đây chỉ có hai người ngươi và ta, ngươi cần gì phải lại diễn trò?" Không có khán giả, diễn trò cho ai xem?
Khóe môi Dạ Thất Thất gợi lên một tia cười lạnh, đã thấy mặt mũi Tam trưởng
lão tràn đầy sương mù, hai tròng mắt âm trầm đến có thể chảy ra nước,
sát ý toàn thân nhìn xem nàng, trên mặt lộ ra dáng tươi cười dữ tợn đáng sợ.
"Hiện tại, ngươi có thể đi chết!" Theo trận pháp hoàn thiện, nụ cười trên khóe môi Tam trưởng lão càng thêm tàn bạo. Theo giọng nói
của hắn rơi xuống, trong tay xuất hiện hai cây dao găm lan tràn u quang, thân hình nhanh như tia chớp đánh tới nàng, hai cây dao găm trong tay
hắn đánh thẳng vào cổ họng ngực và mấy chỗ yếu hại của Dạ Thất Thất.
"Keng!" Dạ Thất Thất vung Phệ Hồn roi lên, ngăn trở dao găm của hắn.
Rất nhanh Dạ Thất Thất và Tam trưởng lão quấn vào đánh nhau không ngừng, tu vi Tam trưởng lão thâm hậu, thân hình cũng không bén nhạy như Dạ Thất
Thất, cộng thêm lực sát thương kinh người của Phệ Hồn roi trong tay Dạ
Thất Thất, đã chứng kiến uy lực Phệ Hồn roi nên Tam trưởng lão có chút
kiêng kị, trong lúc đánh nhau liền thiếu đi vài phần khí thế bén nhọn.
Qua hai mươi mấy hiệp, Dạ Thất Thất cảm giác khí thế và công kích của Tam
trưởng lão càng lúc càng cường hãn, mà linh khí của mình lại tuôn ra ào
ạt giống như nước chảy.
Giờ phút này, Dạ Thất Thất cũng ý thức
được không thích hợp, không có ngừng tay, ném ra một chiêu, đánh Tam
trưởng lão lui vài bước, nhân cơ hội đó thi triển ẩn thân thuật, nhanh
chóng biến mất.
Bây giờ nghĩ lại, trước đó lúc Tam trưởng lão
đánh nhau với nàng, rõ ràng cho thấy đã cố ý trước bày tỏ lấy yếu đối
địch, làm giảm đi tâm phòng bị của nàng, cố ý kéo dài thời gian, nhân cơ hội lợi dụng trận pháp thôn tính linh lực của nàng...
Linh lực bên trong cơ thể nàng đang thiếu thốn, khóe môi Dạ Thất Thất thoáng gợi lên nụ cười lãnh ý.
Như vậy mà có thể để cho mình đi vào khuôn khổ sao?
Khó tránh cũng quá coi thường Dạ Thất Thất nàng!
Trong nụ cười lạnh, Dạ Thất Thất khoanh chân ngồi xuống, ý thức tiến vào
không gian, tìm được Hồng Hồng nói: "Hồng Hồng, ta muốn vài gốc dược có
thể nhanh chóng khôi phục linh lực, ngươi mau tìm đến giúp ta."
Trông thấy chủ nhân, Hồng Hồng nhảy lên nhảy xuống đến trước mặt Dạ Thất
Thất, sắc mặt đáng yêu trên đóa hoa cười híp lại: "Chủ nhân, người chờ,
Hồng Hồng đi ngay lập tức."
Dạ Thất Thất đã nhìn thấy một đóa
hồng hoa rất lớn nhảy vào trong tầm mắt của mình, tiếp theo để lại một
trận gió lành lạnh, lại lần nữa chạy đi từ trước mặt mình. Sau một khắc
trên tay (của Hồng Hồng) kéo một cây mây, trên cây mây cột một chuỗi dài dược liệu mang theo bùn đất, trên phiến lá còn cầm hai trái cây đỏ rực
tỏa ra mùi thơm...
Nhìn phía trước Hồng Hồng giống như dọn nhà
chạy nạn chạy về phía mình, Dạ Thất Thất không nói gì nhìn trời, bày tỏ, nàng thật sự chỉ là muốn tùy tiện tìm hai gốc cây linh dược khôi phục
một chút linh lực, không phải muốn nó làm ra động tĩnh lớn như vậy đâu!
Nhưng mà, nhìn trước mặt nhiều linh dược như vậy, trong lòng Dạ Thất Thất toát ra một ý tưởng to gan.
Có lẽ, nàng có thể thử đột phá phong ấn Lão Phong Tử sư phụ thiết lập!
Cái phong ấn kia sau khi nàng trải qua ở Băng Hỏa rừng rậm, vốn có chút nới lỏng, hiện tại, sao không nhân cơ hội này, mạo hiểm đánh cuộc một lần?
Thắng, nàng khôi phục thực lực sau đó nhiều thêm lá bài tẩy; thua, cùng lắm
thì nàng ẩn thân trong không gian, làm kẻ đào ngũ một lần! Đã có nắm
chắc có thể không cần lo lắng cho tính mạng, lo gì mà không mạnh tay một lần?