"Im miệng! Thủy gia
ta há lại để cho ngươi có thể tùy ý phê phán? Trước mắt ngươi chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là ngươi trở về Thanh Long Thành cùng ta để
chấm dứt mọi chuyện, hoặc là cũng đừng trách ta vô lễ, mời ngươi đi trở
về..." Lúc Tam trưởng lão nói lời này, trong lòng hắn có cân nhắc.
Nếu như thiếu niên trước mắt không có lấy ra Kim Lũ ngọc bài, hắn nhất
định là sẽ không khách khí như thế, hiện tại cứ bắt người đi rồi nói
sau, cho dù xung quanh có thật nhiều người, nhưng vậy thì thế nào? Bằng
vào bọn họ, còn không có tư cách cũng không có lá gan đắc tội Thủy gia.
Nhưng trước mắt, thiếu niên này lấy ra Kim Lũ ngọc bài, đây là ngọc bài
tượng trưng cho thân phận Vạn Bảo Các, nếu hắn không có một lý do thích
hợp trực tiếp dẫn người đi, về tình về lý, đều không thể nào nói nổi.
"Không có bằng chứng, chỉ dựa vào lời nói của một bên của hắn liền oan
uổng ta là tặc trộm trứng rồng, mở miệng một tiếng tiểu tặc vu oan ta.
Hiện tại, còn muốn để cho ta bó tay chịu trói cùng các ngươi đi về Thủy
gia, ngươi cho ta là người ngu sao? Ta đi chuyến này, còn mạng trở ra
hay không?" Dạ Thất Thất cười lạnh một tiếng, khinh thường hừ lạnh nói:
"Thủy gia là một trong ngũ đại gia tộc, hừ! Cũng chỉ như vậy thôi."
Trong mắt Tam trưởng lão thoáng lóe qua sắc lạnh, trong ánh mắt nhìn Dạ Thất Thất chợt hiện lên vài phần sát ý, lạnh lùng nói: "Thủy gia như
thế nào, tự có công luận! Hôm nay ngươi giết người trộm trứng rồng lại
là sự thật, cũng bởi vì như vậy mà tạo thành dân chúng Thanh Long Thành
vô cớ gặp nạn. Về tình về lý, ngươi đều phải đi với ta tới Thanh Long
Thành một chuyến. Nếu như ngươi chịu giao ra trứng Thanh Long, Thủy gia
ta chắc chắn nhìn vào Kim Lũ ngọc bài của Vạn Bảo Các trong tay ngươi,
bảo vệ bình an..."
Ngụ ý, nếu không phải Kim Lũ ngọc bài biểu tượng của Vạn Bảo Các ở trong tay nàng, căn bản Thủy gia không sẽ như thế.
"Xin lỗi, để cho các ngươi phải thất vọng rồi. Tấm Kim Lũ ngọc bài này
là của bằng hữu cho ta, nếu như các ngươi thích hợp làm tiểu nhân vong
ân bội nghĩa, lại không sợ Vạn Bảo Các trả thù mà nói, các ngươi cứ việc tiến lên bắt lấy ta là được, bất cứ lúc nào ta cũng phụng bồi! Nếu
không, xin mời chư vị tránh ra, ta phải rời khỏi nơi đây." Dạ Thất Thất
trở tay cất tấm ngọc bài vào không gian, nhưng trong lòng không cũng
không bình tĩnh như thể hiện bên ngoài.
Dạ Thất Thất tuyệt đối không nghĩ tới, Kim tử cho nàng khối ngọc bài lại có ý nghĩa trọng đại như thế.
Đến ngay cả Thủy gia cũng phải kiêng kỵ ba phần, Kim tử có hành động
hào phóng như vậy, không hiểu tại sao làm cho nàng nghĩ đến khuôn mặt
tuấn mỹ như yêu nghiệt của Viêm Minh.
Bản thân không hiểu sao từ Bạch Lang tộc bị cuốn vào vùng đất cằn cỗi
kia, gặp gỡ Medusa suýt nữa bỏ mạng, sau khi tỉnh lại quỷ dị biến thành
thân nam nhi. Hết thảy phát sinh ở trên người nàng đều có vẻ không thể
tưởng tượng nổi, sau khi những chuyện này phát sinh, nàng theo bản năng
không thèm nghĩ tới hắn nữa, cũng mang theo vài phần tâm tư trốn tránh ở trong đó.
Trước kia chưa nói thời điểm nàng còn không có phát giác được tâm tư
của hắn, nhưng kể từ ngày sau khi hắn biểu lộ tâm tư rõ ràng, đáy lòng
của nàng mơ hồ có chút hân hoan. Trên lí trí lại nhắc nhở nàng phải giữ
một khoảng cách với hắn, nhất là mỗi lần nàng tiếp xúc có chút gần với
Viêm Minh, trong lòng liền có loại cảm giác vô cùng kỳ quái, nàng cũng
không biết nên hình dung như thế nào? Mỗi lần nghĩ đến mục đích của hắn
đến gần mình có thể là bởi vì thần khí trên tay cha, nàng liền cảm giác
mình tim mình khẽ đâm nhói.
"Không sao, thứ tình yêu này, cũng không phải là nhu yếu phẩm sinh
hoạt! Không có nó, mình cũng có thể sống được nói không chừng lại còn
tùy ý tiêu sái."
Những lời này, đã vô số lần Dạ Thất Thất tự nói với mình, nhưng mỗi lần nghĩ đến khuôn mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt của Viêm Minh, thật giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói lại không thể kể ra trước đôi mắt thâm tình, những lời này trở nên vô cùng trống không vô lực.