"Ta bất quá là đi ngang qua, các ngươi không thể tùy tiện công kích ta, các ngươi đây là tổn thương người vô tội..." Thiếu nữ giả mạo Dạ Thất Thất
nhìn về phía phụ tử ba người Thủy Vô Nhai ánh mắt mang theo vài phần sợ
hãi, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ở sâu trong đáy mắt nàng còn mang theo
vài phần hận ý!
Thủy Vô Nhai thông minh thế nào chứ?
Nếu Thủy Đình đã dám bỏ lại nữ tử này để chạy trốn, liền chứng minh nữ tử
này cùng hắn cũng không liên quan, cho dù hai người có khuôn mặt giống
nhau như thế, không thể nào không có chút quan hệ! Sau khi suy nghĩ,
Thủy Vô Nhai không chút do dự hạ lệnh bắt sống.
Thủy Đình, ta xem ngươi có thể trốn đi nơi nào?
Khóe môi Thủy Vô Nhai gợi lên tia giễu cợt lạnh lẽo, trong tay xuất
hiện một bình ngọc lưu ly trong suốt, trong bình có một con cổ trùng lúc nhúc vô cùng sinh động, ăn một con cổ trùng khác yếu hơn cũng ở đó vào
trong bụng, hình ảnh vô cùng đẫm máu, Thủy Vô Nhai trông thấy một màn
này, mắt phát ra tia dị thường,
Phệ Hồn cổ độc, cuối cùng sắp đại thành!
Chỉ cần có Phệ Hồn cổ độc trong tay, hắn cũng không tin Thủy Đình có thể thoát khỏi tay hắn.
"Bắt sống nàng, tốc chiến tốc thắng! Chỉ cần lưu lại một cái mạng là được,
trước khi trời tối, nhất định phải đến Thanh Long Thành." Thủy Vô Nhai
không thể chờ đợi được nữa, muốn đem tin tức Phệ Hồn cổ độc sắp đại
thành báo cho phụ thân, báo lên tin tức tốt như vậy, tộc trưởng chắc
chắn nhìn hắn với ánh mắt khác xưa.
Xem ra, tư cách tiến vào bảo khố của năm nay, không phải hắn thì còn có thể là ai!
Nghĩ đến những bảo bối vô tận trong bảo khố kia, vui vẻ ở đáy lòng Thủy Vô Nhai càng nhiều.
Nghĩ vậy, tin tức Dạ Thất Thất mang thân phận Thủy Đình trốn thoát mang đến căm phẫn, cũng phai nhạt vài phần.
Nghĩ đến sau khi Thủy Đình làm loạn, hắn liền cho người động tay lên người
hắn, nghĩ có thể bỏ trốn dễ dàng như vậy, hắn không khỏi cảm thấy thoải
mái.
Cuối cùng, thiếu nữ giả mạo Dạ Thất Thất chạy trối
chết, mà Dạ Thất Thất lại xuất hiện ở một đồi núi nhỏ ngoài Thanh Long
thành, lấy ra một chiếc chảo sắt trước mặt, đốt củi, bên trong nửa nồi
nước, bắt chéo hai chân ngồi trước đống lửa, nụ cười khi có khi không,
thảnh thơi thong thả dùng quạt thổi lửa, cách đó không xa giữa không
trung, còn có hai bóng dáng đang kịch liệt giao chiến không ngừng.
"Chậc chậc... Hiếm thấy a, thế nhưng có thể gặp được trò hay như vậy, thật
đúng là đặc sắc a!" Thần thú giao đấu, trường hợp hiếm có như vậy, nàng
đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Thần thú Thanh Long, Chu Tước,
hai loại thần thú này ở thú tộc thuộc cấp thấp, nhưng chỉ cần như vậy,
xem ra ở nhân tộc hiện nay, cũng là vô cùng lợi hại.
Dạ Thất Thất không chút hoang mang lấy từ không gian một quả cầu màu lam kích
cỡ như quả trứng, bỏ vào trong nồi nấu, trứng này là nàng để cho hồng
hồng ôm tới cho nàng, cũng không có chú ý xem, trực tiếp liền cho vào
nồi, đôi mắt nhìn chằm chằm hai con thần thú đại chiến giữa không trung, không chớp mắt nhìn chằm chằm!
Chu Tước không hổ là thần
thú, lực phòng ngự cùng tốc độ đều rất dung mãnh, Thanh Long tuy là Long tộc, nhưng ở tốc độ này so sánh với Chu Tước vẫn yếu hơn hai phần, và
cả trạng thái bây giờ của Thanh Long cũng không được tốt, dần dần bị lép vế.
Một lát sau...
Trứng trong chảo sắt phát ra mùi thơm nồng nặc, Dạ Thất Thất hít sâu một hơi, đặt miếng trứng trong
tay, dùng sức bẻ, miếng trứng kia lập tức biến thành hai nửa, mùi thơm
càng đậm.
Dạ Thất Thất ‘ăn như hổ đói’ hết cả hai miếng
trứng, không thể trách nàng không có hình tượng, thật sự là nàng quá
đói, quả cầu lam cỡ quả trứng gần như bị nàng ăn hết.
"Là hắn, chính là hắn, trứng rồng chính là bị hắn cướp mất..." Dạ Thất Thất ăn uống no đủ chuẩn bị rời đi, đột nhiên không biết từ nơi nào xuất
hiện một đám người, chỉ về phía nàng lớn tiếng nói.
Trứng rồng, cướp mất?
Tình huống gì thế?
Dạ Thất Thất bị đám người đột nhiên xuất hiện kia làm cho không hiểu
chuyện gì, do nghi ngờ nên trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.