"Oanh - -" âm thanh điếc tai, suýt nữa chấn động sập đổ Thanh Long Thành.
Toàn bộ mặt đất Thanh Long Thành đều đang run rẩy.
Dân chúng trong thành từng người đều mặt mày ủ rũ, nhìn chằm chằm lồng bảo
hộ Thanh Long Thành đã mấy ngàn năm chưa từng mở ra, từng gương khuôn
mặt u sầu lo lắng.
Ngoài Thanh Long Thành, hai bóng dáng một xanh một hồng quanh quẩn trên không trung, giao chiến không ngừng.
Chiến hỏa không ngớt, gió lửa không ngừng, bên ngoài Thanh Long Thành bị oanh đánh cho vô cùng thê thảm.
Thanh Long Thành, bao đời nay là thành thị Thủy gia tộc - một trong ngũ đại
gia tộc hiện đang ở tại Xích Hỏa đại lục. Bởi vì được Thủy gia bảo vệ,
Thanh Long Thành từ vài ngàn năm trước đến nay cũng không phát sinh
chuyện lớn gì. Mà lần này, lại bộc phát chiến tranh lớn nhất từ vài ngàn năm tới Thanh Long Thành.
Mà bắt nguồn lần chiến tranh này, liền xuất xứ từ hồ nước bên ngoài Thanh Long Thành.
"Con chim chết tiệt, mau trả con của ta lại cho ta, nếu không Thanh Long tộc ta cùng ngươi không chết không thôi!" Thân ảnh màu xanh giận dữ la hét
xoay quanh trong không trung.
Hang ổ của Thanh Long vốn là ở Long Đảo ngoài biển, lần này đi ra ngoài gặp gỡ cừu địch lưu lạc đến
bên ngoài Thanh Long Thành. Thanh Long tộc sinh ra hậu duệ cũng không dễ dàng. Lại không nghĩ tới, sau khi sinh xong hài tử, lại có người thừa
dịp thời điểm nó vừa sinh xong còn suy yếu, trộm trứng rồng của nó đi.
Sau khi nó đuổi theo thì nhìn thấy Già Tước (chim tước che trời), trong
nội tâm nhận định con của mình là bị Tước Già trộm đi.
Một
bóng dáng màu hồng đỏ rực chính là một con Già Tước, lông vũ màu đỏ rực
thật giống như một ngọn lửa bùng cháy, khí thế hung hăng, toàn thân sát
khí.
"Con rệp chết tiệt, ai nói ta lấy con của ngươi đi?
Ngươi đừng ngậm máu phun người, tộc Già Tước ta còn khinh thường làm
chuyện ti tiện như thế, ngươi đừng vội oan uổng ta." Tộc Già Tước và
Thanh Long tộc từ xưa đến nay chính là thiên địch, nhưng cũng khinh
thường làm loại chuyện ti tiện này.
"Không phải là ngươi thì còn có ai? Trừ ngươi ra còn có ai có thể từ dưới mí mắt của ta trộm đi
con của ta? Lúc ấy xuất hiện ở nơi đó cũng chỉ có ngươi, ngươi đừng vội
ngụy biện." Thanh Long nhận định chuyện này có quan hệ với Tước Già, mặc nó giải thích như thế nào cũng không chịu dừng tay.
Bản
tính Già Tước hung tàn, cùng Thanh Long tộc lại là thiên địch, bị oan
uổng khiêu khích lần nữa, cũng nổi giận, lại giao chiến cùng Thanh Long ở không trung.
"Ầm - -" lại là một quả cầu lửa lớn công kích
đến trên lồng bảo hộ Thanh Long Thành, lồng bảo hộ Thanh Long Thành run
lên hai cái, mặt đất cũng run lên nhè nhẹ.
Trong Thanh Long
Thành, trong tộc Thủy gia, hơn mười trưởng lão gia tộc quây chung quanh
tộc trưởng. Tất cả mọi người đứng ở trên gác xép nhỏ trong phủ, nhìn
Thanh Long và Già Tước đang giao chiến, từng người đều nhíu chặt lông
mày.
"Tộc trưởng, chiếu theo tình huống này đi xuống, lồng
bảo hộ Thanh Long Thành sớm muộn cũng sẽ chống đỡ không nổi, chúng ta
phải nghĩ biện pháp ngăn cản chúng nó, hoặc là dẫn tới nơi khác, nếu
không cứ tiếp tục tình hình này, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!"
Thất trưởng lão Thủy gia tộc Thủy Lưu Vân nhíu lông mày mở miệng.
"Hừ! Ngăn cản, làm sao ngăn cản? Nói dễ nghe như hát, đó là thần thú, ngươi
cho là huyền thú cấp thấp hay sao? Nguyên một đám thần thú này kiêu ngạo cuồng vọng, làm sao có thể nghe lọt chúng ta nói? Theo ta thấy, phí tâm tư đi khuyên chúng nó, không bằng nghĩ biện pháp thừa dịp thời điểm cả
hai bên chúng nó đều tổn hại, nghĩ cách đều bắt lại Thanh Long và Già
Tước. Có sự tồn tại của bọn nó, thực lực của Thủy gia mới có thể trở nên lợi hại hơn, đạt tới một cảnh giới khác."
Đáy mắt Tam
trưởng lão Thủy Vị Ngôn lóe qua một tia ánh sáng lạnh, ánh mắt âm trầm,
nhìn Thanh Long và Tước Già đang giao chiến cười đến hết sức âm hiểm.
"Không được, ta không tán thành! Thanh Long và Già Tước đều là thần thú, không phải Thủy tộc chúng ta trêu chọc nổi. Không phải tới vạn bất đắc dĩ,
tuyệt đối không làm địch." Tứ trưởng lão Thủy Thiên Nhẫn nhíu mày phản
đối, hắn không tán thành Thủy gia kết thù cùng thần thú.
Muôn đời tới nay, Thủy gia bọn họ và thần thú đều chung sống hoà bình, nước
giếng không phạm nước sông. Hiện tại mặc dù địa điểm phát sinh chiến
tranh giữa Thanh Long và Già Tước đang ở bên ngoài Thanh Long Thành, lại không có chút địch ý nào với Thủy gia, bọn họ không cần thiết vì nhất
thời tham lam đi làm địch cùng thần thú.
"Ta phản đối! Lo
trước lo sau, sợ trước sợ sau như thế, Thủy gia chúng ta tới khi nào mới có thể trở thành gia tộc đứng đầu ngũ đại gia tộc? Muốn thành công,
nhất định phải mạo hiểm, mà trước mắt, chính là cơ hội tốt nhất, chúng
ta không thể bỏ qua cơ hội này." Thủy Vị Ngôn khăng khăng giữ ý kiến,
khuyên bảo tộc trưởng đồng ý ý kiến của mình: "Tộc trưởng, xin ngươi yên tâm giao việc này cho ta xử lý, ta nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng. Nếu như có thể đạt được sự ủng hộ của hai tộc thần thú Thanh Long và Già Tước, Thủy gia ta chắc chắn leo lên một đỉnh cao trước nay chưa
có - - "
Tộc trưởng Thủy Vô Tình liên tục bảo trì trầm mặc,
đứng ngoài quan sát bọn họ tranh luận, hai tròng mắt nhìn chằm chằm cuộc chiến hai giữa con thần thú trong không trung ở ngoài thành, chau mày.
Một lúc lâu sau, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, mắt nhìn mấy vị trưởng lão
tranh luận không ngừng, hai đầu lông mày mang theo uy nghiêm không giận
mà uy.
"Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, chuyện thần thú dính
líu đến quá nhiều, chuyện này nếu như xử lý không thỏa đáng, không những Thủy gia ta sẽ phải chịu liên lụy, thậm chí sẽ bùng phát xung đột giữa
nhân tộc và thần thú, từ đó đưa tới chiến tranh. Cho nên, chuyện này
tuyệt đối không thể khinh thường! Tuyệt đối không thể hành động thiếu
suy nghĩ."
Sắc mặt Thủy Vô Tình nghiêm túc, đôi mắt ngưng
trọng nhìn cuộc chiến đấu của hai con thần thú giữa không trung ngoài
thành, đáy mắt lóe ra hào quang người khác nhìn không hiểu.
"Tộc trưởng, cơ hội khó được như thế vạn lần không được buông tha, chẳng lẽ
tộc trưởng ngươi quên hôm nay Thủy Vô Nhai sẽ tới sao? Hắn mang theo tế
phẩm đến, chúng ta lại được thần thú, thì như hổ thêm cánh. Huy hoàng
của Thủy gia ta gần ngay trước mắt, chẳng lẽ tộc trưởng thật muốn đẩy đi cơ hội ngàn năm một thuở này của Thủy gia sao?" Thấy Thủy Vô Tình phản
đối, đáy mắt Thủy Vị Ngôn thoáng lóe qua sự hoảng loạn, vội vàng tiếp
tục khuyên bảo, ý đồ thay đổi Thủy Vô Tình đồng ý.
Đồng
thời, Thủy Vị Ngôn nháy mắt cho tên còn lại, người sau vội vàng phụ họa
gật đầu nói: "Thỉnh tộc trưởng nghĩ lại, nhìn Thanh Long giống như có
chút suy yếu, chắc là vừa sinh xong tu vi chưa phục hồi như cũ, giờ phút này lại đại chiến cùng Tước Già, thực lực bị tổn thương nghiêm trọng,
nếu như lúc này không động thủ, còn đợi khi nào?"
Người nói
chuyện là Lục trưởng lão Thủy Thương Mang, xưa nay có quan hệ cực kỳ
thân mật cùng Tam trưởng lão Thủy Vị Ngôn. Thậm chí lần này trứng Thanh
Long mất đi, chính là hai người bọn hắn gây nên, đến nỗi vì không để lây dính long lực trứng rồng, bọn họ cũng không dám đặt trứng rồng ở trong
trữ vật không gian, chỉ đành phải đặt ở tàng bảo khố Thủy Vị Ngôn, phái
lực lượng hùng hậu canh gác.
Vì độc chiếm trứng rồng, bọn họ cũng không thể để cho Thanh Long sống sót rời đi.
Có thể lợi dụng thế lực Thủy gia, nhân cơ hội bắt giữ Thanh Long và Già
Tước, kể từ đó, vừa nhân cơ hội lớn mạnh Thủy gia, lại có thể che dấu sự thật bọn họ trộm đi trứng rồng.
"Tế phẩm? Chuyện gì xảy ra, không phải là nói còn hai năm nữa sao? Tại sao hiện tại đã đưa người
đến, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?" Hiển nhiên Thủy Vô Tình không biết
vào lúc này Thủy Vô Nhai lại mang người kia đến, khoảng cách thời gian
thực hiện kế hoạch còn có hai năm, sao lại đột nhiên dẫn người đến sớm?
Nghe Thủy Vị Ngôn nói đến tế phẩm, Thủy Vô Tình nhướng mày, đáy mắt thoáng lóe qua sự hoảng loạn.
Tế phẩm đối với Thủy gia mà nói, vô cùng quan trọng, ngoại trừ phải có
canh giờ sinh ra đặc thù, còn phải có được thể chất và loại máu đặc thù. Quan trọng nhất là, thân là tế phẩm, lực lượng tinh thần nhất định phải cực kỳ yếu, mới có thể ở thời điểm trở thành tế phẩm dễ dàng bị tế đàn
thôn tính, trở thành cái chìa khóa khởi động tế đàn.
Thủy gia có thể nhảy lên trở thành đứng đầu ngũ đại gia tộc hay không, phải xem lần này!
Vì lần này, Thủy gia đã bố trí mấy ngàn năm, không cho phép phát sinh một chút xíu lầm lỗi nào!
Thủy Đình, tên tế phẩm, không cho phép phát sinh bất luận sai lầm gì.