"Ngươi đi xuống trước, ta có việc muốn nói với
Đình nhi." Thủy Vô Nhai nhìn thật sâu Dạ Thất Thất một cái, giọng nói
lạnh nhạt nói ra với Hách thị.
"Lão gia, Đình nhi tuổi còn nhỏ
không hiểu chuyện, ngươi đừng chấp nhặt với hắn..." Đáy lòng Hách thị
phát rét, ánh mắt vừa rồi lão gia nhìn Đình nhi, chẳng lẽ hắn biết rõ bí mật kia?
Không, không thể nào, lão gia không thể nào biết rõ bí
mật kia, đến ngay cả bản thân Đình nhi cũng không biết sự kiện kia, chắc chắn lão gia sẽ không biết rõ.
Hai tay Hách thị nắm chặt, móng
tay đầy sơn cắm vào trong thịt, lại không cảm giác được đau đớn, chau
mày, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng, nhưng mà ở trong mắt khác, lại là hình ảnh một người mẹ đang lo lắng cho con trai của mình, căn bản không thể
tưởng được trong chuyện này còn dính dáng tới một cái bí mật lớn từ
nhiều năm trước!
Hách thị còn muốn nói điều gì, chống lại ánh mắt không vui của Thủy Vô Nhai, lời nói đến bên miệng tất cả đều nuốt trở về, trước khi đi, nhìn thật
sâu Dạ Thất Thất một cái.
"Ngồi đi!" Thủy Vô Nhai đều đuổi hết những người nhàn tạp, chỉ để lại đám người Thủy Kiêu ở lại.
Dạ Thất Thất gật đầu, tự nhiên thanh thản trực tiếp đi tới tìm cái ghế dựa ngồi xuống hỏi: "Tới tìm ta, có việc?"
Phụ thân, hai chữ này, Dạ Thất Thất gọi không ra miệng.
"Đây là thái độ lúc ngươi đối mặt vớ phụ thân? Giáo dưỡng của ngươi đâu?
Chính là nương của ngươi dạy bảo ngươi như vậy sao?" Thủy Vô Nhai khẽ
nhíu mày, trong giọng nói nhiều thêm vài phần ôn giận.
"Trong
truyền thuyết nói có nương sinh, không có cha dạy, đúng là nói ta. Ngươi có bất kỳ nghi vấn nào, có thể câu thông cùng phụ thân trong truyền
thuyết kia của ta đi." Dạ Thất Thất nhún vai, giọng nói mây trôi nước
chảy hết sức bình tĩnh nói ra.Phốc! Thủy Vô Nhai thiếu chút nữa bị câu nói kia của Dạ Thất Thất tức giận đến hộc máu!
Sắc mặt Thủy Vô Nhai một hồi xanh lét, một hồi tím, sắc mặt vô cùng khó
coi, hiển nhiên là bị tức không nhẹ. Đổi lại bất luận là kẻ nào, bị con
trai của mình dùng loại giọng nói châm chọc trào phúng này, tâm tình
cũng sẽ không vui nổi.
"Thủy Đình, tại sao ngươi có thể nói như
vậy với phụ thân? Sau lần bị thương này tại sao ngươi đột nhiên phát
sinh biến hóa lớn như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hay là nói,
trước kia ngươi đều giả bộ?" Thủy Diệu phẫn nộ quát.
Thủy Kiêu
cũng đúng lúc tiếp nối lời nói của Thủy Diệu, nhìn Thủy Đình nói ra:
"Thủy Đình, đến cùng chuyện gì xảy ra? Tại sao trước kia phải ẩn núp sâu như vậy? Hay là nói, trước kia ngươi làm bộ cũng là vì có mục đích
khác?"
Dạ Thất Thất liếc mắt, nội tâm cười lạnh, cảm thấy buồn cười đối với sức tưởng tượng phong phú của bọn họ.
Đồng thời, cũng để cho nàng cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ nàng và Thủy Đình thật sự giống nhau như vậy sao? Dung mạo của nàng không có biến hóa
chút nào, điểm này nàng có thể khẳng định, nếu không phải vùng đất bằng
phẳng trước ngực và hầu kết khẽ nhô ra, nàng thực không thể tin được
mình lại từ Dạ Thất Thất biến thành Thủy Đình. Trên đời này tại sao có
thể có hai người giống nhau như thế? Cho dù sinh đôi cũng sẽ không giống đến nước này đi?
Bỗng dưng, trong đầu nàng đột nhiên chợt lóe qua một sự kiện phát sinh trước khi đi vào Xích Hỏa đại lục.
Dường như trước khi Lão Phong Tử sư phụ đưa nàng đến Xích Hỏa đại lục, để cho nàng gặp qua một thiếu nữ lớn lên giống nhau như đúc với bản thân nàng. Chẳng lẽ là bản tôn và Thủy Đình này có cái dính líu gì? Hay là nói,
chuyện này chỉ là trùng hợp?
"Nếu như nhớ không lầm, ta đang bị
thương, hành động lần này của các ngươi là muốn nhân cơ hội bắt nạt
người bị thương sao? Hơn nữa, cái thương tổn này, hình như còn là vì
ngươi mới bị, gia chủ đại nhân vĩ đại." Dạ Thất Thất không đếm xỉa đến
ánh mắt căm thù của Thủy Diệu và Thủy Kiêu, trực tiếp nhìn Thủy Vô Nhai
mở miệng.
Thủy Vô Nhai, cho nàng một loại cảm giác đã từng quen
biết, cũng không phải là chỉ người này, mà là khí thế trên người hắn,
giống như nàng đã nhìn thấy quaở nơi nào đó.
Sau khi nhìn thấy
Thủy Vô Nhai, Dạ Thất Thất đối với thân phận bây giờ của mình hoài nghi
càng ngày càng đậm, có lẽ, chìa khóa cởi bỏ hết thảy đáp án, chính là ở
trên người Thủy Vô Nhai...