Dạ Thất Thất lắc đầu, bàn tay trắng nõn nhỏ bé hơi động, làm một dấu tay phức tạp, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm niệm hai câu, một đạo quang màu xanh biến mất ngay tại mi tâm chim Thanh Vũ, tại đỉnh đầu có lông vũ
màu vàng nhạt léo qua một tia sáng, rồi sau đó biến mất không còn chút
dấu vết.
"Ngươi trở về đi! Bạch lang bộ tộc, nhất định phải đến." Dạ Thất Thất
ngẩng đầu nhìn trời, trắng đen rõ ràng, đáy mắt lóe thoáng qua kiên
nghị.
Chim Thanh Vũ kích động vỗ cánh rời đi, Dạ Thất Thất đem bao vải treo
bên hông cuộn mình thành một đoàn, cực lực giảm xuống sự tồn tại của
chính mình cảm giác lão bạch lấy ra đến, nhìn xem vẻ mặt nịnh nọt của
lão Bạch,đáy mắt Dạ Thất Thất lóe qua vẻ phức tạp.
"Lão Bạch, ngươi cùng Viêm Minh ở bên ngoài chờ ta, ta không cho phép
thì không được nhúng tay." Bạch lang bộ tộc có nàng thứ gì đó nàng muốn, nàng không cho phép bất luận kẻ nào nhúng tay đảo loạn kế hoạch của
nàng.
Một điểm nàng không có là, đối với lão Bạch, nội tâm nàng không có biện pháp để tín nhiệm như trước.
Nàng tin tưởng lão Bạch cũng có chỗ phát giác, bởi vì điều đó thể hiện
qua ánh mắt nó nhìn nàng, nói chuyện cũng không nhiều như trước kia, lúc bọn học ở chung cũng chỉ là bầu không khí im lặng.
"Nữ nhân, ngươi thực muốn đi nơi nào? Ngươi không phải đối thủ của đám
người điên kia, ngươi sẽ bị ngược cực kỳ thảm!” Ánh mắt lão Bạch sáng
ngời manh theo vài phần lo lắng.
"Không sao, ta cũng muốn xem giới hạn của mình là ở đâu?" Dạ Thất Thất
nhún vai, trong khi người khác chỉ muốn trốn tránh Bạch lang tộc, nhưng
đối với nàng mà nói, lại là một khối đá để mài đao.
"Nữ nhân, ngươi đừng quá liều mạng, nếu ngươi muốn trở nên mạnh mẽ, gia gia ta có thể giúp ngươi..."
"Lão bạch, ý nghĩ muốn trở nên mạnh mẽ của ta, ta muốn dựa vào thực lực của chính mình, ngươi hiểu ý của ta sao? Lão Bạch, đừng làm cho ta thất vọng về ngươi !” Hai tròng mắtDạ Thất Thất nhìn chằm chằm lão Bạch, cắt đứt lời nói, ý tứ sâu xa của câu nói này, nhìn nó một cái thật sâu, đặt nó trên đất, xoay người hướng về rừng rậm âm u kia.
Bạch lang bộ tộc, nàng hết sức mong đợi!
Quanh năm không thấy ánh mặt trời, rừng rậm hơi có vẻ âm u ẩm ướt, yên tĩnh giống như một mảnh rừng chết, không còn sinh khí.
Chân dẫm trên mặt đất trải đầy lá cây, phát ra từng tiếng vang rất nhỏ, giống như một ám hiệu nào đó, làm cho tâm tình bỗng nhiên nặng trĩu.
"Hưu..." Một tiếng xé gió sắc bén vang lên, Dạ Thất Thất nhanh nhẹn
phản ứng nghiêng người né tránh, mới phát hiện, công kích nàng hóa ra là một cánh tay đầy những cây mây.
Không đợi nàng kịp phản ứng, những cây mây lớn, nhỏ từ bốn phía, rối rít hướng nàng công kích.
Dạ Thất Thất tay không, nhìn cây mây xuất hiện vây quanh nàng từ bốn
phương tám hướng, đáy mắt lóe qua một đạo ánh sáng lạnh, lòng bàn tay
xuất hiện một ngọn lửa.
Ngọn lửa này cũng không phải là ngọn lửa bình thường, mà là nàng cùng
Nguyên Bảo ký kết khế ước mới có được ngọn lửa, ngọn lửa của Nguyên Bảo
có một loại năng lượng kinh khủng, đó chính là - - chiếm đoạt!
Nàng bây giờ nắm giữ ngọn lửa cũng có được loại năng lực đặc thù này.
"Thở phì phò hưu..." Từ lòng bàn tay Dạ Thất Thất không ngừng xuất hiện những quả cầu lửa màu đỏ, những cây mây chạm đến những quả cầu lửa,
trong nháy mắt hóa thành tro bụi, sau mấy lần giao chiến, những cây mây
kia cũng không dám nữa đến gần cũng Dạ Thất Thất nữa.
"Gào ô - - "
Bỗng dưng, một đạo bóng trắng đột nhiên đánh về phía Dạ Thất Thất, tiếng gào thét lanh lảnh, mang theo một cỗ sát khí bén nhọn.
"Nhân loại, ngươi thật to gan, lại dám xâm phạm đến lãnh địa của Bạch
lang bộ tộc, hôm nay, ngươi đừng hòng rời khỏi đây!"