Dạ Thất Thất không nghĩ tới, ở Xích Hỏa học viện nàng sẽ gặp gỡ một người nàng cho rằng sẽ không gặp lại.
"Thất Thất, nhìn thấy bổn đại gia, có phải là rất cao hứng hay không?" Hỏa Kỳ Vân vẫn cợt nhả trước sau như một, trông thấy nghi hoặc trong mắt Dạ
Thất Thất, trên mặt vui vẻ càng đậm, đầu tóc vung một cái, trong nháy
mắt mê hoặc vô số thiếu nữ.
Người này, còn cợt nhả như vậy!
Trông thấy Hỏa Kỳ Vân lâu ngày gặp lại, trong nháy mắt tâm tình của Dạ Thất
Thất đã khá nhiều, nhưng sau một khắc, dáng tươi cười trên mặt nàng
trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào Hỏa Kỳ Vân, ánh mắt lạnh như băng phẫn nộ: "Làm sao ngươi sẽ xuất hiện ở nơi
này? Trên người của ngươi, tại sao lại có nhiều oan hồn Dạ thị gia tộc
như vậy, nói!" Một chữ sau cùng, Dạ Thất Thất rống lên.
Đôi mắt
nàng có thể trông thấy tất cả oan hồn chưa tán, nhưng Dạ Thất Thất chưa
từng nghĩ tới, nàng lại sẽ nhìn thấy nhiều oan hồn Dạ thị gia tộc ở trên người Hỏa Kỳ Vân, trong đó, thậm chí còn có vài người đã từng hầu hạ
qua nàng.
Viêm Hỏa Thành, đã xảy ra chuyện!
Trong nháy mắt Dạ Thất Thất trông thấy những oan hồn kia, tâm thần đột nhiên chấn động, nắm chặt hai đấm, trong đầu trống rỗng.
Phụ thân mặt ngoài nghiêm túc đối với nàng nhưng là từ phụ, mẫu thân ôn
nhu, những người hầu trung thành trong phủ thành chủ. Là thẩm mập mạp
làm cái gì ăn cũng thật ngon trong phòng bếp lớn, lão bá quét dọn cả
ngày đục nước béo cò... Những người kia, tất cả đều mất sao?
Chết, đều chết hết sao? Dạ Thất Thất lòng đau như đao cắt.
"Thất Thất, ngươi tỉnh táo một chút trước, hãy nghe ta nói." Hỏa Kỳ Vân bị Dạ Thất Thất đột nhiên nổi giận mà sợ hết hồn, hoàn hảo hiện tại bọn họ
đang ở vị trí tương đối vắng vẻ, mới không có dẫn tới càng nhiều người
chú ý.
Ngoài ra còn có Phong Tháp Tháp và Tiểu Ái vốn chuẩn bị đến tìm Dạ Thất Thất.
"Thất Thất, đã xảy ra chuyện gì? Là người này bắt nạt ngươi sao?" Phong Tháp
Tháp không nói hai lời xông tới ngăn cản trước mặt Dạ Thất Thất, tức
giận trừng mắt nhìn Hỏa Kỳ Vân.
Vũ khí trong tay Tiểu Ái vung
lên, ngăn cản ở trước mặt Dạ Thất Thất, ánh mắt khinh bỉ quan sát trên
dưới Hỏa Kỳ Vân, khinh thường hừ lạnh: "Hừ! Dạng chó hình người, còn
tưởng rằng ngươi là thứ tốt gì, thì ra cũng chính là cái đồ khốn kiếp sẽ bắt nạt nữ sinh..."
Nói xong, Tiểu Ái liền muốn động thủ dạy dỗ cái đồ khốn kiếp bắt nạt nữ sinh này.
"Dừng tay! Tiểu Ái, Phong Tháp Tháp, các ngươi đều tránh ra, hắn là bằng hữu
của ta." Một bàn tay trắng noãn như ngọc đưa ra, cầm tay Tiểu Ái, giọng
nói lạnh như băng mang theo vài phần bi thương mở miệng.
Trong nội tâm lưu lại một tia hy vọng, Dạ Thất Thất cắn chặt môi dưới, hai tròng mắt chăm chú nhìn Hỏa Kỳ Vân.
"Hôm đó, gia tộc biết rõ linh hồn ta bị thương, nhanh chóng triệu hồi ta đi, dùng hết các loại phương pháp cũng không thể chữa khỏi thương thế của
ta. Dần dần, trong tộc xuất hiện tiếng nói khác, có tộc nhân cho là linh hồn ta bị thương nặng, cuộc đời này tu vi khó có thể tiến triển, liền
đề nghị phế trừ thân phận người thừa kế của ta, hơn nữa đuổi ta đi. Ban
đầu, tộc trưởng và phần lớn tộc nhân đều không tán thành, nhưng từ từ,
người tán thành phế trừ ta càng ngày càng nhiều. Địa vị của ta ở trong
tộc trở nên lúng túng, cho nên liên tục mấy ngày dược liệu linh thạch
cần thiết thường dùng cho tu luyện cũng nhận được hạn chế rất lớn..."
Sắc mặt Hỏa Kỳ Vân tràn đầy bất đắc dĩ đau đớn, từ khi hắn trở lại trong
tộc mọi chuyện bắt đầu cẩn trọng. "... Về sau, ta quyết định rời gia
tộc, đi ra bên ngoài giải giải sầu, vì vậy ta muốn tới Viêm Hỏa Thành.
Nơi đó là nhà của ngươi, ta ở đó trôi qua rất vui vẻ, ta muốn đi tới chỗ đó một chút, lại không nghĩ rằng, sẽ gặp phải một màn kia..."
Trong đầu, xuất hiện một màn thê thảm!
Nghĩ đến thi hài khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, thi thể chồng chất
thành núi, tâm Hỏa Kỳ Vân nhịn không được co rút đau đớn.
"Ta
không nghĩ tới, vốn là Viêm Hỏa Thành phồn thịnh náo nhiệt sẽ biến thành như vậy, thi thể che kín cửa thành, máu chảy thành sông, dân chúng khổ
không thể tả, trên đường cái tùy ý có thể thấy được thi thể chết không
nhắm mắt... Ta tìm rất nhiều nơi, hỏi rất nhiều người, nhưng mà không có một người nào biết rõ tung tích Dạ Thành Chủ, vợ chồng thành chủ đều
mất tích khó hiểu. Trên người ta có một quả tụ hồn châu, chỉ có thể mang những thứ âm hồn này, tạm thời bảo trụ bọn họ. Những thứ khác, ta bất
lực!" Nói xong, mặt mũi Hỏa Kỳ Vân tràn đầy xấu hổ cúi đầu xuống, cảm
giác mình hổ thẹn với nàng.
"Là ai, đến cùng là ai?" Hai mắt Dạ
Thất Thất phiếm hồng, trong đầu xuất hiện một màn theo lời Hỏa Kỳ Vân
nói, điên cuồng rống giận.