"Nam Đình ca ca, ngươi nắm chắc thời gian điều tức, trước tiên ta chống
đỡ giúp ngươi." Thủy Thanh Khuynh cầm vũ khí trong tay đi đến trước
người Nam Đình, giúp hắn đỡ công kích của Thanh Lân Giao, một bên chiến
đấu cùng Thanh Lân Giao, một bên quay đầu lại lo lắng dặn dò.
Kiêu ngạo như Nam Đình sao lại có thể núp ở sau lưng nữ tử?
Lúc này thân hình Nam Đình chợt lóe xuất hiện ở trước người Thủy Thanh
Khuynh, linh lực trong người càng đậm, cộng thêm Vương Tu Vân từ bên
cạnh phối hợp. Thân hình hắn nhanh như tia chớp lưu lại một đạo tàn ảnh
rồi biến mất ở tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa, khoảng cách hắn đã ở
trước trán Thanh Lân Giao không đến một mét.
"A - - Nam Đình ca ca cẩn thận!" Thủy Thanh Khuynh kêu lên một tiếng sợ hãi, quấy nhiễu Thanh Lân Giao.
"Phốc!"
Vốn Nam Đình nên đâm trúng tử huyệt duy nhất của Thanh Lân Giao - - chỗ xương mềm giữa hai mắt kia!
Nhưng bị một tiếng gọi này của Thủy Thanh Khuynh, Thanh Lân Giao không chỉ né tránh được một kích trí mạng này, còn phun ra một khí thể màu xanh biếc từ trong miệng, oán hận nện Nam Đình trên mặt đất.
"Nam Đình ca ca..."
Trong mắt Thủy Thanh Khuynh thoáng hiện lên lệ quang, cắn răng, nhịn xuống
xúc động vọt tới bên cạnh Nam Đình, mà là thừa dịp thời điểm Vương Tu
Vân chiến đấu không ngừng với Thanh Lân Giao, cầm trong tay một cái Diệt Hồn Đinh từ phía sau lưng đánh vào trong cơ thể hắn...
"Phốc - - "
Diệt Hồn Đinh nhập vào cơ thể, ngay tức khắc Vương Tu Vân phun ra một búng
máu tươi, không cách nào điều động linh lực trực tiếp rơi vào giữa hồ.
"Vương huynh..."
"Tu Vân huynh..."
...
Sau từng tiếng kinh hô, có người phi thân đi qua cứu Vương Tu Vân không cách nào điều động linh lực rơi vào trong hồ nước lên.
"Thủy Thanh Khuynh, ngươi điên rồi!" Khóe miệng Vương Tu Vân còn lưu lại máu
tươi đỏ thẫm, ánh mắt âm lãnh tràn đầy hận ý gắt gao nhìn chằm chằm Thủy Thanh Khuynh. Nghĩ đến chính mình thế nhưng nhất thời không đề phòng bị nàng đánh lén, Vương Tu Vân liền tức giận đến khí huyết cuồn cuộn, há
miệng lại phun ra một ngụm máu tươi!
Diệt Hồn Đinh!Thủy Thanh Khuynh thế nhưng dùng Diệt Hồn Đinh đối với mình! Nàng quả thật là hận mình tận xương, đủ ngoan độc!
Bị Diệt Hồn Đinh gây thương tích, linh hồn sẽ từ từ suy yếu dẫn đến hoàn
toàn biến mất. Cho dù ngay cả một thân linh lực cũng sẽ ở trong nháy mắt bị Diệt Hồn Đinh giam cầm mà không cách nào dùng được, hiện tại hắn
chính là thịt cá trên cái thớt gỗ, mặc người chém giết.
"Vương Tu Vân, ngươi hai lần ba lượt mở miệng nhục nhã ta, ngươi rơi đến nông nỗi này, là ngươi đáng đời! Ta ngoan độc thì như thế nào? Ngươi có thể làm
gì ta? Hiện tại ngươi đã là thịt cá trên cái thớt gỗ, mặc ta xâm lược,
cho dù ngươi hận ta tận xương cũng không cải biến được vận mệnh của
ngươi." Thủy Thanh Ngạo bức nàng đả thương Nam Đình ca ca, trong nội tâm Thủy Thanh Khuynh đã sớm tụ đầy tức giận, hiện thời nàng đều phát tiết
tất cả hận ý đối với Thủy Thanh Ngạo đến trên người Vương Tu Vân, há lại sẽ để cho hắn dễ dàng chết đi như thế?
"Thủy Thanh Khuynh, ngươi tiện nhân, ngươi chết không tử tế!" Nắm đấm của Vương Tu Vân căng chặt, nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy hận ý nổi giận mắng.
"Bốp - - "
Thủy Thanh Khuynh hung hăng đánh một cái tát tới trên mặt Vương Tu Vân, một
tát này Thủy Thanh Khuynh dùng năm phần lực, trực tiếp đánh cho khóe
miệng Vương Tu Vân đổ máu.
"Thủy Thanh Khuynh, hôm nay nếu ta
không chết, chắc chắn ngươi sẽ vì chuyện này mà trả giá gấp trăm ngàn
lần." Đôi mắt Vương Tu Vân trở nên đỏ ngầu, đáy mắt là hận ý ngập trời!
Nghe vậy, Thủy Thanh Khuynh lại hung hăng đánh Vương Tu Vân vài bạt tay,
trúng Diệt Hồn Đinh Vương Tu Vân há là đối thủ của nàng? Liền bị Thủy
Thanh Khuynh hung hăng nhục nhã một phen.
"Chỉ bằng ngươi? Cũng xứng uy hiếp bổn tiểu thư! Hừ."
...
"Thất Thất, người kia bị bắt nạt thật thê thảm, chúng ta có thể tới giúp hắn
không?" Nhìn Vương Tu Vân bị Thủy Thanh Khuynh một cái tát tiếp theo một cái tát làm mất mặt, cuối cùng vẫn là Phong Tháp Tháp có tâm địa mềm
nhất đến hỏi nàng.
Dạ Thất Thất nhướn mày, nghiêng đầu nhìn hắn: "Tại sao phải giúp hắn? Ngươi và hắn quen biết sao?"
"Không biết." Phong Tháp Tháp thành thật trả lời.
"Ngươi không biết hắn, ta cũng không biết hắn, vậy ta tại sao phải cứu hắn?
Nhược nhục cường thực, kẻ mạnh thì sống, hắn quá yếu mới bị người ta khi dễ, nếu như hắn đủ mạnh, ai có thể bắt nạt đến trên đầu của hắn? Lần
này ta cứu hắn, vậy lần sau thì sao? Ai đi cứu hắn? Chẳng lẽ còn muốn ta một ngày mười hai canh giờ đều mang hắn theo bên người sao?" Dạ Thất
Thất cố ý nói lời nói có gai, có ngụ ý nói cho Phong Tháp Tháp nghe.
Phong Tháp Tháp sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới nên trả lời vấn đề của nàng thế nào.
Một lát sau, Phong Tháp Tháp ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định: "Thất Thất, ta muốn trở nên mạnh mẽ!"